Hiện tại tâm trạng Tần Lam rất tốt. Đến độ nàng có thể nhìn mọi cảnh vật xung quanh mình đều là màu hồng, màu của sức sống. Con tim bao năm đã chết của nàng nay lại được tham lam đập dồn dập đòi hỏi. Vì sao nàng như vậy ư? Vì Nhiếp Viễn đã gọi và hẹn gặp nàng. 
- Mặc gì cho phù hợp nhỉ? - Nàng đứng cắn môi, hai tay chống nạnh suy nghĩ. 
- Sữa của em. - Cẩn Ngôn cầm li sữa đi vào thấy nàng ngây ngốc thì mỉm cười đi lại. 
- Đứng đấy giúp tôi một việc. - Nàng thấy cô liền nói. 
Dựa người vào cửa tủ, Cẩn Ngôn thích thú nhìn vẻ mặt chăm chú lựa đồ của nàng. Một lúc sau nàng tìm được một chiếc váy trắng dài tới đầu gối thì cầm vào tolet. Cô có chút khó hiểu khi nàng kêu mình đứng đây nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi. 
- Thấy sao? 
Cẩn Ngôn mất khỏang năm giây để cố định thần lại trước vẻ đẹp của nàng. 
- Ừm... Rất hợp với em... 
- Thế thì tuyệt quá! Tôi tin vào con mắt thẩm mĩ của cô là anh Nhiếp Viễn sẽ thích nó. 
Nghe xong cô dường như cảm thấy tim mình nghẹn đau lại. Hóa ra là nàng chỉ muốn nhờ cô thôi sao? Vậy mà cô lại cứ mơ mộng... 
- Ohm... Có lẽ anh ấy sẽ thích, tôi nghĩ em nên mặc nó. -Cẩn Ngôn gượng cười để gương mặt dễ coi nhất có thể. 
- Còn phải hỏi, thôi tôi đi đây. 
Nàng vừa đi ra cũng là lúc Cẩn Ngôn trượt người từ cửa tủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883640/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.