Đằng sau bữa tiệc có một khuôn viên rộng rãi thoáng mát. Cẩn Ngôn lẻn nàng ra đây để đứng hóng mát đôi chút khi bên trong bữa tiệc chỉ toàn rượu và mùi thuốc lá. Hai tay đút vào túi quần, cô mặc kệ cho mái tóc của mình được gió thổi bay, đơn giản bây giờ chỉ là cô đắm mình vào hạt sương đêm này.
- Tôi đi tìm cô nãy giờ.
Giật mình bởi giọng nói phía sau, Cẩn Ngôn quay lại khi biết đó là nàng thì mỉm cười rồi hỏi:
- Tìm tôi làm gì? Chẳng phải buổi tiệc đó tôi có hay không cũng đâu quan trọng.
- Có lẽ thế, nhưng tôi đã lỡ nói cô là trợ lí. Mà nghĩ xem một trợ lí là phải luôn đi theo chủ tịch, còn cô thì sao?
Nghe được chất giọng giận dỗi của nàng thì Cẩn Ngôn cười khanh khách, hiếm khi được nàng tỏ vẻ như thế nên cô phải bắt lấy.
- Tôi cứ tưởng em có Nhiếp Viễn thì tôi đi theo cản trở hai người à, không cảm ơn tôi mà lại còn trách móc.
- Mệt quá tôi không đôi co nữa, giờ trễ rồi đưa tôi đi về. - Nàng nói xong rồi bỏ đi trước.
Nếu được ngưng lại thời gian, tôi chỉ muốn níu giữ khỏanh khắc được đứng bên em như thế này mãi mãi....
Trên đoạn đường đi hầu như không ai nói với ai câu nào, nàng có vẻ bơ phờ mệt mỏi, cô thấy vậy thì giảm đi nhiệt độ lạnh của xe xuống cho nàng cảm thấy dễ chịu rồi mới yên tâm lái tiếp.
- Đã đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883637/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.