Trên đường trở về nhà, Cẩn Ngôn đau đầu suy nghĩ về lời nói ban nãy của Gia Nghê, nó thật đúng. Nếu cô nói ra thì sẽ không bao giờ thấy hối hận chứ? Nàng ở bên cô chắc gì sẽ được bình yên, nhất là cô chẳng có tư cách gì để ở súôt đời bên nàng cả..
- Trời có gió có nắng có mưa... Còn tôi vẫn chưa có emm.. - Cô ngân nga câu hát trong miệng.
___________
- Cô đi đâu mà giờ này mới về?
Nàng hỏi khi thấy cô mở cửa bước vào phòng.
- Ơ... Em.. Về sớm. - Cô đứng chôn chân ở phía cửa phòng khi thấy gương mặt lạnh như băng của nàng.
- Đi ăn, ăn xong rồi về, chứ cô nghĩ tôi là loại người ăn chơi lắm hả? - Tần Lam không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy nữa, chỉ tại Cẩn Ngôn về trễ nên lòng nàng nóng lên, nhưng khi vụ thấy mặt ai kia thì cơn giận không tên lập tức bùng cháy.
- Không, tôi không nghĩ em như vậy. Được rồi xin lỗi vì đã để em thức giấc, tôi xin lỗi - Cô muốn hòa giải, nàng bình thường đã không ưa cô thì tốt nhất không nên gây thêm chuyện phiền phức.
- Còn nữa - Nàng nói tiếp khi cô chuẩn bị đi vào tolet.
- Còn việc gì nữa à?
- Hiện tại tôi sắp tìm được một nửa của mình, cô thu xếp đơn li hôn đi - Nàng lạnh lùng nói ra mà không cần nhìn lấy mặt cô.
- Em nói đó có nghĩa là em đã xác định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883621/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.