Hôm nay cô vừa tìm được một quyển truyện đúng thể loại mình thích nên đọc ngon lành quên luôn thời gian.
Đến giữa trưa người nào đó tội nghiệp chọt chọt lưng cô: “Vợ ơi vợ….”
Đang đến khúc gay cấn mà có gì đó cứ chọt chọt mình, cô bực tức xoay lại đạp cho thứ đó một phát. Tiếng xé gió bên tai và tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng đồ ngã vang lên. Cô chợt tỉnh dậy quay đầu nhìn lại liền thấy chồng mình đang nằm ôm bụng nước mắt lưng tròng nhìn cô, xung quanh là bàn ghế nghiêng ngã bừa bộn.
Cô vội vàng ném quyển sách ôm bụng to chạy lại đỡ anh: “Chồng sao rồi, vợ đã nói lúc vợ đọc truyện chồng đừng động vào vợ kia mà.”
Anh ủy khuất ôm bụng nhìn bàn tay cô giơ ra chằm chằm, Cuối cùng vẫn lắc đầu tự mình nén đau bò đậy: “Vợ đang mang thai cứ nằm yên đi, anh tự đứng lên được.”
Nghe trong giọng nói của anh hình như có hương vị dỗi rồi, cô phì cười xoa má anh: “Chồng sao rồi, đau không? Mà chồng gọi em có chuyện gì?”
Anh hút hút mũi, tội nghiệp nhìn cô: “Anh thấy vợ đã trưa rồi còn chưa ăn cơm nên mới gọi vợ mà…”
“Được rồi, là lỗi của vợ, chúng ta cùng đi ăn được không?” Bỗng cảm thấy tội lỗi ngập tràn, cô nhẹ nhàng ôm tay anh nói.
Vừa được cô ôm tay bao nhiêu đau đớn trong người tự nhiên tan biến hết, anh hớn hở gật đầu sau đó chạy nhanh như gió vào bếp dọn thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc/2410939/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.