1 giờ sáng, trước cửa phòng cấp cứu bệnh viện nhân nhân dân thành phố. Tô Thư Kỳ cùng Ôn Thất lo lắng chờ đợi tin tốt của Lưu Ngọc. Nói đúng hơn thì chỉ có Tô Thư Kỳ luống cuống đi qua đi lại như robot còn Ôn Thất lại tựa lưng vào tường, rất bình tĩnh. Một lúc sau, Tô Thư Kỳ cũng tựa lưng vào bờ tường như Ôn Thất.
"Lưu Ngọc sẽ không sao, đúng không?"- Tô Thư Kỳ hỏi Ôn Thất. Cô muốn nghe được câu trả lời mang chút hy vọng.
"Không biết được! Súng mà xạ thủ đó dùng là loại có thể có xuyên qua kính chống đạn, hỏa lực rất lớn, vết bắn lại ở gần vị trí tim như vậy. Ngọc tỷ lần này e lành ít dữ nhiều rồi!" - Ôn Thất thẳng thắng đáp, cậu không có thói quen nói dối.
"Phi,phi,phi! Đồ miệng quạ nhà cậu, toàn nói lời xui xẻo!" - Tô Thư Kỳ mắng Ôn Thất. Cô biết đứa trẻ này không có khiếu an ủi người khác nhưng không biết hắn lại tệ đến mức này.
Ôn Thất im lặng, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Thoáng nhìn qua tựa như đang rất bình tĩnh nhưng Tô Thư Kỳ có thể nhìn ra được sự trầm tư, lo lắng trong đôi mắt ấy, cứ như là sắp tuyệt vọng vậy, cận kề với bờ vực thẳm. Đàn ông đúng thật là lời nói và cảm xúc không có tương đồng.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, ca phẫu thuật lấy đạn đã kết thúc. Cửa phòng mở ra, một nữ bác sĩ bước ra, bà ấy là bác sĩ nổi tiếng nhất của bệnh viện này.
"Bác sĩ! Bạn tôi thế nào rồi?"
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-vo-luu-manh/1246476/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.