Chương trước
Chương sau
Mọi việc diễn ra đúng với kế hoạch ban đầu. Lạc Linh Đan đã gọi sẵn xe đợi bên ngoài.

Sau khi lên xe, nơi họ đến là thị trấn X. Từ đây đến nơi cũng mất bốn giờ đi đường.

Thị trấn X.

Nơi này quanh năm đều có những vườn hoa trãi dài khắp các nẽo đường, đủ màu sắc rực rỡ. Cô đã từng sống ở đây gần một năm cùng mẹ. Thời gian dù rất ngắn nhưng nó thật sự rất yên bình.

Lạc Linh Đan cứ thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút tiếc nuối. Vì cô mất đi tình yêu thương của mẹ quá sớm nên khi có người đối tốt với mình giống như người thân làm sao cô không vui. Cũng vì như vậy mới có kết cục như kiếp trước. Kiếp này, cô chỉ muốn bên cạnh Quân Duệ hưởng trọn vẹn thứ mà cô chưa từng trãi qua.

"Vợ!" Quân Duệ níu tay cô khẽ gọi.

"Sao vậy?" Lạc Linh Đan hồi phục tinh thần quay lại khẽ cười nhìn anh.

"Vợ không quan tâm chồng. Chồng vợ đẹp trai như vậy mà vợ cứ ngó đi đâu."

"..." Tài xế cố nén cười vì nghe hai người nói chuyện. Nhưng không hề sai, anh chàng này nhìn thôi cũng vui mắt. Mà cách nói chuyện này có gì đó là lạ.

"Được rồi. Chồng em là đẹp trai nhất chỉ nhìn anh." Lạc Linh Đan dỗ dành mà cũng là đều thật tâm cô muốn nói. Có anh chồng như vậy vừa ấm giường vừa vui mắt. Cô hời quá còn gì.

"Vậy mới đúng nè." Quân Duệ cười rộ lên.

"..." Lạc Linh Đan. Tên yêu nghiệt này.

Tài xế phía trước rất tò mò về quan hệ của hai người. Có thể chỉ là cô dỗ dành người này thôi. Suy nghĩ một lúc ông vẫn quyết định hỏi.

"Anh chàng này cứ gọi cháu là vợ. Vậy hai người quan hệ thế nào?"

"Chú còn ngốc hơn cả cháu. Vợ tức là vợ." Quân Duệ nhướn mày đắt ý như hiểu được.

"..." Tài xế.

Lạc Linh Đan khẽ cười siết chặt tay anh mới lên tiếng.

"Chúng cháu mới kết hôn. Trên mặt chữ chú nghe thấy."

"..." Tài xế. Do tôi suy nghĩ quá nhiều ư.

Xe cuối cũng dừng lại ở một nông trại.

Lạc Linh Đan trả tiền rồi mới nắm tay anh đi vào trong.

"Vợ! Có vào được không?" Quân Duệ hơi rụt rè.



"Không sao cả. Em đã thuê một chỗ ngủ ở đây. Chúng ta sẽ ở đây vài hôm."Lạc Linh Đan trấn an anh.

"Vợ..." Quân Duệ nhìn xung quanh.

"Nếu anh không thích thì chúng ta về."

"Không có. Vợ đi đâu chồng đi đó." Quân Duệ lắc đầu.

"Vậy mới ngoan. Em sẽ đưa anh đi thử cảm giác mới." Lạc Linh Đan cười.

"Cảm giác gì vậy?" Quân Duệ tò mò. Ánh mắt trong veo nhìn cô.

"Thử cảm giác yêu đương." Lạc Linh Đan bước vào trong.

Quân Duệ nghe thấy câu này cứ như bị ai đó điểm huyệt tại chỗ. Mất vài giây anh mới đuổi theo.

"Vợ! Chồng cũng muốn thử cảm giác yêu đương."

Hai người bước vào thu hút ánh mắt của những công nhân nơi này. Không phải cái gì khác đó chính là cái đẹp.Nhìn thôi cũng đủ vui mắt rồi.

"Họ chắc là khách mà chủ nơi này nhắc đến."

"Ở thành phố xá hoa sang trọng nhộn nhịp không biết đến đây để làm gì."

"Đúng vậy chẳng có gì khác ngoài cây trái rồi vật nuôi."

Vừa bước vào trong một chút đã thấy một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi bước ra nở nụ cười.

"Cháu đến rồi."

"Vâng! Mong dì chiếu cố những ngày tới." Lạc Linh Đan gật đầu.

"Con bé này. Đây là..." Bà có nghe qua là Lạc Linh Đan sẽ đến cùng một người nhưng không hề nghĩ là một chàng trai.

"Giới thiệu với dì anh ấy là chồng cháu Quân Duệ." Lạc Linh Đan cũng không hề che giấu mà thành thật nói.

"Cái gì?" Bà như nghe nhầm. Mới có nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi sao.

"Vợ bà ấy bị lãng tại hửm. Vợ nói như vậy cũng không nghe." Quân Duệ đứng phía sau cô.

"Không được nói linh tinh."

"Vợ nói đi thử cảm giác yêu đương mà sao chưa thấy gì. Vợ dẫn chồng đi tìm cảm giác đó đi." Quân Duệ nhìn xung quanh.

"..." Bà chủ vườn. Hoá ra là đi hưởng tuần trăng mật. Trai gái bây giờ sao không biết kiềm chế gì hết.



"..." Lạc Linh Đan mặt nóng bừng lên. Cái tên ngốc này nói năng linh tinh để người khác hiểu lầm.

"Có gấp đến như vậy không?" Bà nói thêm.

"Gấp chứ. Nghe vợ nói mà cả đêm qua lăn lộn. Giờ vẫn còn mệt." Quân Duệ thản nhiên trả lời.

"Dì đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Chuyện này..." Lạc Linh Đan muốn giải thích.

"Haha... Vợ chồng son mà. Chuyện này dì hiểu không cần xấu hổ." Bà cắt ngang lời cô muốn nói xoay người lại.

"Anh đó làm người ta hiểu lầm. Xấu hổ muốn chết." Lạc Linh Đan nhíu mày.

"Chồng nói thật mà." Quân Duệ bĩu môi. Có nói sai gì đâu. Cả đêm qua nóng ngủ không được. Đến lúc lên xe đi cùng cô lại háo hức đến mất ngủ.

"..." Lạc Linh Đan.

Bà chủ vườn nói tiếp.

"Căn nhà phía trước là của hai cháu. Hai đứa cứ tự nhiên đi dì không phiền nữa. Chìa khoá của cháu."

Vừa dứt lời bà đã xoay người đi.

"Nhanh đi vợ chồng muốn nhìn thấy cảm giác yêu đương mà vợ nói." Quân Duệ hí hửng.

"..." Bà ta khựng lại rất nhanh lắc đầu bỏ đi. Tủi trẻ.

Lạc Linh Đan thấy bà rời khỏi mới quay sang nhìn anh.

"Không được nói như vậy nữa. Người ta hiểu lầm là chúng ta muốn... Xấu hổ lắm."

Quân Duệ khó hiểu nhìn cô.

"Chồng không biết vợ muốn nói gì. Có gì mà xấu hổ đâu."

Lạc Linh Đan tức điên lên.

"Là đêm em uống say ngã lên người anh đó. Sau đó..."

Lạc Linh Đan gõ lên đầu mình. Tự vạch áo cho người xem lưng vậy chứ. Làm bậy mà còn nói anh. Giờ cô muốn tìm cái lỗ chui xuống đất trốn.

Bàn tay nhỏ của cô bị anh giữ lại, khoé môi cong lên.

"Vợ! Chồng rất thích mà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.