Cố Thiên Khanh xuống tầng trệt, nhìn người phụ nữ đang mang thai ngồi ở ghế chờ, anh nhanh chóng đi đến, cưng chiều lên tiếng:
_ Bảo bối, đợi anh lâu không?
_ Không ạ, anh đang bận, em không muốn làm phiền. Đã giải quyết xong chưa?
_ Đã xong, anh đưa em đi ăn trưa.
_ Không ăn, không ăn, không muốn ăn gì cả!
_ Vậy lên phòng.
Anh dìu cô vào thang máy, ấn tầng bảy mươi ba lên thẳng văn phòng.
Nhân viên nhìn theo mà cười tủm tỉm, tụm ba tụm năm lại nói chuyện, bàn tán xôn xao.
_ Phu nhân dễ thương thật đó, tuy mang thai nhưng cô ấy đẹp không góc chết.
_ Đấy là tất nhiên, vợ của Cố tổng mà lại... Nhưng lúc nãy cô ấy làm nũng, khiến tôi muốn rụng trứng luôn ấy!
_ Đừng mơ nữa, phu nhân là hoa đã có chủ, không với tới.
_ Nhưng tôi không thể quên được hình ảnh đẹp đẽ của cô ấy, đặc biệt là lúc cô ấy ngầu.
...
_ Lúc nãy, bạn của ông đến chơi. Họ đến vì một chuyện.
_ Chuyện? Là chuyện gì?
_ Họ muốn anh giúp Hà thị, vì họ không có tội mà bị vạ lây.
Cố Thiên Khanh đặt ly sữa xuống bàn, tiếp tục nghe cô nói:
_ Em liền bảo là, Hà Linh có ý muốn phá hoại hạnh phúc của em, tư cách gì lại được em giúp. Hỏi một lúc thì họ rời đi vì xấu hổ.
Anh bật cười, xoa đầu cô rồi bảo:
_ Bảo bối của anh đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-doc-sung-minh-em/2932802/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.