Hai tiếng sau, Nguyệt My Nhi từ từ tỉnh lại sau cơn ngất, bác sĩ cũng vừa tiêm xong liều thuốc đầu tiên cho cô.
Tô Tiểu Mạc thấy động tĩnh liền đi nhanh đến, đỡ lấy cô dậy, lo lắng hỏi:
_ My Nhi, cậu thấy thế nào rồi! Còn mệt không?
_ Khanh, anh ấy vẫn chưa tỉnh sao? Đã qua bao lâu rồi? Bác sĩ đã nói thế nào?
_ Chồng cậu cần thời gian tỉnh lại, khoảng hơn mười tiếng.
Nguyệt My Nhi muốn xuống giường, nhưng liền bị Tô Tiểu Mạc ngăn lại, nửa muốn nói nửa muốn không. Đấu tranh lí trí một lúc cũng quyết định nói ra:
_ My Nhi, cậu mang thai rồi! Nhưng...
_ Mình mang thai rồi? Mang thai rồi á? Nhưng sao mọi người lại không vui chứ?
Tô Tiểu Mạc nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói:
_ Là mang thai ngoài tử cung. Bác sĩ nói, thai nhi chưa vỡ nên sẽ tiêm thuốc. Nếu như không chịu thuốc, đứa bé sẽ mất.
Nguyệt My Nhi nghe xong chẳng thể hiện gì, cũng chẳng hành động gì, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt. Cô vùi mặt vào chăn, tiếng nắc mạnh của cô vang lên từng hồi. Lời nói cũng câu được câu mất:
_ Hức, tại...tại sao? Tại sao... hức, mọi chuyện không may mắn... hức... đều đến với tôi chứ? Hức... hức! Ông trời... thật biết trêu ngươi mà! Hức hức.
_ My Nhi, mọi chuyện sẽ không sao mà, sẽ không ai có thể lấy đi sự may mắn của cậu!
_ Nhưng... nhưng mình không thấy may mắn. Hức!
Tất cả đều đồng loạt im lặng, tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-doc-sung-minh-em/2932781/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.