Nguyệt My Nhi lấy đồ ăn cho anh, sau đó lại hỏi chuyện:
_ Thẩm Đường nói gì với anh sao? Sao hắn ta lại nhìn mình như vậy?
_ Hắn ta khen vợ anh đẹp, lại nói anh giữ kỉ một chút!
_ Vậy anh nói lại như thế nào?
Cố Thiên Khanh lắc đầu, cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát nên anh không đáp lại. Với lại, hắn ta khen vợ mình đẹp, điều đó không ai không thừa nhận.
Vừa xinh đẹp lại giỏi giang, giữ kĩ hay không cũng không đến lượt hắn ta lên tiếng. Chỉ là trong chuyện này có điều gì đó không tốt lắm!
_ Anh đừng đứng gần hắn, cũng đừng nói chuyện với hắn, hắn không tốt đâu, là người xấu đó!
Nguyệt My Nhi vừa nói vừa diễn tả, Cố Thiên Khanh lại thấy buồn cười, cười rất chi là tươi. Người xung quanh nhìn cả hai vui vẻ như vậy cũng che miệng cười tủm tỉm.
_ Em buồn cười quá đi!
_ Vui như vậy sao? Cho tôi góp vui có được không?
Vừa nhắc người người lại đến, Thẩm Đường đã đứng phía sau từ bao giờ. Gương mặt chẳng xem ai ra gì của hắn, nhìn thì đã muốn đấm cho vài phát.
_ Thẩm thiếu, vợ chồng tôi đang nói chuyện tình cảm, anh vẫn muốn nghe sao?
_ Ồ! Tên ngốc này thì có chuyện gì để nói? Hay là cô nói chuyện tình cảm với tôi đi!
_ Thẩm thiếu, anh cẩn thận lời nói của mình, để người khác nghe được sẽ không hay đâu!
_ Hừ, cô lấy hắn ta cũng chỉ vì tiền, tôi cũng có vậy! Hay là tối nay cô đến tìm tôi, tôi cho cô ăn sung mặc sướng, không phải đi làm!
Bốp... Tiếng tát chói tai đến từ gương mặt trắng nõn của Thẩm Đường, đã ma sát với bàn tay vàng ngọc của Nguyệt My Nhi.
Tiếng vang lớn đã thu hút không ít khách mời tại đây! Thẩm Tông ba của Thẩm Đường, rất nhanh cũng đã có mặt. Mặt ông ta đen lại, nhìn Nguyệt My Nhi quát lớn:
_ Nguyệt My Nhi, ai cho mày cái tư cách đánh con tao? Có tin tao kiện mày không?
_ Được, ông kiện đi, vừa rồi anh ta nói gì, tôi đều ghi âm lại hết rồi! Với mấy câu vừa rồi, anh ta có thể bị phạt tù đó!
_ Mày...
_ Có chuyện gì vậy?
Nguyệt Trấn và Cố Quân cũng có mặt, thấy cháu mình bị bắt nạt, ông không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Nguyệt Hân đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì, lại lên tiếng bênh vực Thẩm Đường và cái kết:
_ Không phải lại gây chuyện nữa rồi sao? Đến Thẩm thiếu mà cũng không tha, đúng là lẳng lơ mà!
Bốp... Lại là tiếng vang chói tai, nhưng người nhận lại là Nguyệt Hân và người đánh là Nguyệt Trấn.
Bất ngờ đến chưa kịp hoàn hồn, Triệu Mẫn và Cố Thiên Bắc đi đến đỡ lấy cô ta. Bà ta tức giận quát mắng chồng mình:
_ Ông làm cái gì thế hả? Sao lại ra tay đánh con bé chứ? Không thể nói chuyện dạy bảo sao?
_ Đúng đó ba, hôm nay là ngày vui của con và cô ấy! Sao lại...
_ Hai người còn dám bênh vực nó? Không xem lại xem nó vừa nói cái gì? Đến chị mình mà cũng có thể nói như vậy, thật không thể chấp nhận mà!
Nguyệt My Nhi nhìn Nguyệt Hân nhếch mép cười, sau đó dõng dạc tuyên bố:
_ Tôi, Nguyệt My Nhi, đứng ngay tại nơi này, nhắc nhở mọi người một điều: Nếu như có ganh ghét tôi thì xin dùng cái đầu của mình đấu với tôi ở trên thương trường. Đừng dùng những chiêu bẩn thỉu để đấu sau lưng. Nhục!
Nói xong lại quay sang ba mình và ông nội, nói:
_ Ông nội, ba, cháu và Khanh Nhi về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ.
Sau khi rời đi, Cố Quân lại chèn thêm một câu:
_ Đã nghe rõ chưa? Cháu tôi muốn dùng cái đầu để giải quyết mọi chuyện. Các người đừng dùng đầu gối mà đấu với nó.
Tất cả đều nghe rõ, một phen sợ hãi vì khí thế của cô và Cố Quân. Cũng chẳng ai dám mơ tưởng sẽ đụng đến Cố gia.
Trần gia thì đen mặt, đây không phải là muốn tuyên chiến với họ sao? Nhưng đây cũng là một lời cảnh cáo công khai. Chỉ cần tin tức cô ngoại tình vừa rồi lộ người đăng tin thì xem như chỉ còn nước về quê trồng rau nuôi cá.
................
_ Anh sợ em sao?
_ Vì chuyện gì?
_ Chuyện em đánh Thẩm Đường, còn có những lời nói kia nữa!
Cố Thiên Khanh lắc đầu, vẻ mặt rất chi là tôn sùng cô, không một chút sợ hãi.
_ Sao em đến trễ vậy?
_ Em gặp chút chuyện. Phải để anh chờ lâu rồi!
_ Không lâu.
...
Cả hai về nhà, tin tức vừa rồi của cô được lên trang bìa của bài báo mới nhất. Nhiều người vào khen ngợi cô hết lời, nhiều người không biết lại tưởng cô khiêu chiến với những người kia!
Nguyệt My Nhi buồn quan tâm đến họ, đặt máy tính qua một bên, ra khỏi phòng tìm anh chồng.
Đi ngang qua phòng thay đồ, cô nghe loáng thoáng tiếng của anh bên trong. Ép sát cửa, cô nghe được:
_ Cứ theo kế hoạch mà làm. Những ai có liên quan đến Trần gia, đều phải chết.
Ha... cô hốt hoảng như chẳng tin những gì mình vừa nghe là sự thật. Hai mắt cô trừng lớn, bước đi loạng choạng trở về phòng.
Cô co người ngồi trên giường, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình nhưng đều vô dụng. Cố Thiên Khanh mà cô biết, luôn mang vẻ mặt của một tên ngốc. Vậy mà vừa rồi, chẳng phải nói chuyện rất bình thường sao? Lại vô cùng lạnh lùng và quỷ dị.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn ra cửa phòng. Cạch, anh mở cửa đi vào, vui vẻ đi đến ngồi cạnh cô, mà không biết hề nhận ra điều bất thường.
_ My Nhi, ông nội bảo tháng sau chúng ta có thể đi hưởng tuần trăng mật. Em sắp xếp thời gian nha?
_ Khanh Nhi, anh có chuyện gì giấu em không?
Cố Thiên Khanh chợt bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lắc đầu, vẻ mặt vô tội của anh khiến cô nửa tin nửa ngờ. Nguyệt My Nhi thở dài một hơi, nhìn anh khẳng định:
_ Khanh Nhi, bây giờ em cho anh cơ hội nói, nếu sau này anh có cầu xin em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh. Đã nghe rõ chưa?
Cố Thiên Khanh nhìn sâu vào trong mắt cô, nhất thời phát giác ra gì đó! Anh tuy không cam lòng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Nguyệt My Nhi mỉm cười, nụ cười chua xót khiến cô cảm thấy mình không thật sự để anh tin tưởng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]