Căn phòng khách to lớn, bên trong có rất nhiều người, có lẽ là đang họp mặt gia đình. Người ngồi giữa là một cụ già khoảng hơn bảy mươi, nhưng khí chất toát ra từ người ông vẫn khiến người đối diện phải sợ hãi.
Ông cụ không vòng vo, vào thẳng vấn đề chính. Chẳng biết là chuyện gì, nhưng lại khiến ông vui vẻ, trên môi vẫn không kiềm được mà cười rất lâu.
_ Ba ngày sau, ta và Khanh Nhi sẽ gặp mặt Nguyệt gia, bàn chuyện hôn sự.
_ Ba, thằng bé như vậy, ai lại muốn gả cho nó chứ? Không phải vì tiền, thì là cái gì chứ?
Cố Quân (ông nội) tức giận đập cây gậy trong tay xuống sàn, tiếng vang chói tai làm mọi người đều im bặt. Cố Nhược cũng không lên tiếng nữa, chỉ sợ làm cho ba mình tức giận, đành im lặng lắng nghe.
Cố Thiên Khanh ngồi phía đối diện, ánh mắt ngây thơ nhìn mọi người nói chuyện. Dù sao cũng là kẻ ngốc, không hiểu mọi người nói chuyện hôn sự, cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng, tia lạnh lùng vừa xuất hiện trong mắt của anh, cũng vô tình Cố Thiên Bắc nhìn thấy. Nghĩ mình chỉ hoa mắt, nên im lặng cho qua. Đối với người anh trai này, hắn một chút cũng không để tâm đến.
Cố Thiên Bắc trầm ngâm, có lẽ là đang suy nghĩ điều gì đó! Một lát sau mới lên tiếng, lời nói tỏ ra rất quan tâm đến anh trai mình.
_ Ông ngoại, con thấy như thế cũng tốt. Dù sao thì anh hai cũng đã ba mươi, cũng không thể lấy vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-doc-sung-minh-em/2932679/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.