Vì đã hết hạn công tác từ lâu nên trưa ông Vũ sẽ về nhà ăn cơm. Thấy bà Tâm với Trúc bận bịu nên Khôi cũng muốn giúp, anh chỉ múc đúng một miếng bánh cho vào miệng rồi lại đóng nắp lại. Công nhận bánh Trúc mua ngon thật đó, à không chỉ bánh mà cái gì Trúc mua cũng ngon hết, kẹo với trà sữa hôm trước ngon lắm luôn.
Khôi vừa nhai miếng bánh vừa cười. Ăn hết miếng bánh trong miệng thì liền ngồi xuống nhặt rau cùng Trúc. Khi nãy anh mới nhặt được một chút rồi bị Trúc bắt đứng dậy để cô nhặt, hiện giờ quay lại thì còn gần nửa. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn Trúc:
" Bánh vợ mua ngon lắm, cảm ơn vợ nha"
" Ngon thì sao không ăn tiếp đi? "
Khôi lắc đầu 2 cái
" Ngon nhưng anh muốn chờ vợ ăn chung cơ. Giờ mà ăn hết thì lát ngồi nhìn mất."
" Vậy lát ăn cơm xong thì ăn."
Hai người cùng làm nên rau rất nhanh đã nhặt xong, mang đi rửa rồi cắt ra cho vào nồi. Chẳng mấy chốc thì đồ ăn đã nấu xong, chỉ còn nồi thịt kho là phải chờ thêm lúc nữa. Khôi với Trúc cùng dọn cơm, mỗi người một việc, bàn ăn tinh tươm cũng là lúc ông Vũ về đến nhà.
Nghe thấy tiếng xe quen thuộc Trúc lại tung tăng chạy ra, Khôi cũng đi theo sau cô luôn
" Ba, ba về muộn rồi nha"
" Con chào bác ạ" Khôi cúi chào
Ông Vũ cười, gật đầu nhìn Khôi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-dang-yeu/2707706/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.