Lần đầu tiên ngồi xe buýt Trúc có hơi rén nên cô chọn một ghế gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Cô không sợ say xe, thứ mà cô sợ là đụng chạm trên xe cơ. Như xô đẩy bình thường hay chen chúc thì không sao, nhưng nhỡ đụng vào rồi bị người ta "đụng" lại thì chết dở.
Ngồi bên cạnh Trúc là một bác gái cầm chiếc giỏ mây đựng đầy những hoa quả rau củ, chắc là mới đi chợ về. Cô không quen bắt chuyện với người lạ nên từ khi lên xe đều quay ra cửa ngắm đường, vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa nhẩm theo lời bài hát.
" Xuěhuā luò xià nǐ kàn·jiàn le ma
Jǐnwò zhe nǐ de shǒu cónglái dōu bù huì hàipà
Xuěhuā luò xià wǒ duō xiànmù tā
yī nián yòu yī nián zài nǐ shēnbiān báisè de tónghuà..."
Dịch: Hoa tuyết rơi rồi, anh có nhìn thấy chăng
Nắm chặt tay anh khiến em trước giờ chưa từng sợ hãi
Hoa tuyết rơi rồi, thật ngưỡng mộ chúng biết bao
Năm nay qua năm khác vẫn sẽ ở bên anh trở thành câu chuyện cổ tích ngọt ngào...
(Trích từ bài "Hoa tuyết rơi" của Châu Thâm.)
Đang nghe bài thứ năm thì đến trạm thứ hai, đứng chờ 5 phút rồi lên xe đến trạm tiếp theo. Cả quãng đường phải đi qua 4 trạm và 3 lần lên xe. Vừa lên chuyến cuối Trúc liền gọi cho Thiên bảo anh đến đón.
Tổng cộng thời gian đứng chờ mất gần 20 phút, thời gian ngồi xe gần 1 tiếng, thấy trạm ngay phía trước thì người Trúc cũng bớt nản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-dang-yeu/2707649/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.