Trúc vào nhà hỏi mẹ của Minh xin chút nguyên liệu để pha trà gừng. Vì nghĩ đến ông anh zai với một nhóm người kia vẫn còn đang uống nên cô pha một lần một bình luôn. Pha xong cầm thêm một cái cốc nữa rồi ra sân sau.
Sân sau nhà Minh khá rộng, được phủ một lớp cỏ xanh. Góc trái sân dựng một cái đèn tích điện to đùng soi nhóm người giữa sân kia. Góc phải thì có bàn đá với hai cái ghế đá dưới gốc cây xoài. Khôi đang ngồi trên ghế đá đang mở to mắt nhìn chằm chằm mặt bàn. Trúc đi đến rót một cốc nước đưa cho anh:
" Anh cầm lấy uống đi này."
Khôi không trả lời cũng không cầm cốc mà chỉ chăm chú nhìn cái bàn. Trúc nhìn theo thì chả thấy gì ngoài hai cái lá xoài rụng. Cô vỗ vai anh:
" Uống đi này, nhanh mà về nhà ngủ."
Bấy giờ Khôi mới dời tầm mắt sang Trúc, một tay anh cầm cốc nước, một tay khác thì chỉ hai cái lá xoài trên bàn:
" Vợ ơi chúng nó chê anh ngốc, còn cười nhạo anh nữa. Vợ xử chúng nó đi."
Hiện tại Trúc muốn xử Khôi cơ. Hai cái lá vô tri vô giác kia không có tội nhưng Khôi thì có. Uống có tí mà đã lơ tơ mơ rồi xằng xằng bậy bậy.
" Anh uống đi đã rồi tính sau."
Khôi nghe lời nhấc cốc tu hai ba hớp rồi nhìn cô:
" Anh uống rồi, vợ xử nó đi."
Trúc miễn cưỡng dùng tay gạt hai cái lá kia xuống đất:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-dang-yeu/2707427/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.