Thanh Du mệt bở hơi tai, vừa vào phòng mình liền nhảy lên giường nằm.
- Ôi thánh thần ơi! Đúng là mệt chết tôi rồi!
Để thoát khỏi cảnh ngồi tù, giờ đây cô sẽ phải chăm sóc cho người đàn ông đó. Sợ nhất vẫn là lai lịch thân thế của anh ta. Nếu là một người bình thường thì không sao, còn nếu Minh Vỹ là người có sức ảnh hưởng thì cô chết chắc.
Nghĩ một lát, Thanh Du mệt quá liền ngủ thiếp đi.
Người nào đó đứng trước cửa phòng, xác nhận cô đã ngủ thì mới lẳng lặng rời đi.
***
Tại căn cứ tổ chức Phong Dạ.
- Anh Viễn, anh đi đâu mà giờ mới về?
- Trời ơi đại ca, anh bị làm sao thế này?
- Bọn em đã cố liên lạc cho anh mà không được. Anh nói đi, bộ dạng thê thảm này là thế nào!?
Các anh em trong tổ chức thấy anh trở về với một thân đầy thương tích thì liền xúm vào hỏi han rối rít.
Trước hàng tá câu hỏi đặt ra, anh Viễn chậm rãi kiếm cái ghế ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ rồi đưa tay lên day trán, tránh vị trí đang quấn băng.
- Hôm trước đang trên đường về thì bị một người phụ nữ tông trúng. Suýt thì đi về miền cực lạc, may là cô ta còn có tâm, đập cửa kính xe kéo tôi ra ngoài, còn gọi cứu thương nên giờ mới có mặt ở đây được.
Anh nói bằng giọng lạnh lùng, gương mặt không có chút biểu cảm gì làm cho Thành đứng một bên nghe mà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-toi-la-mafia/2890028/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.