Chương trước
Chương sau
Vì Liễu Yến mất khi sinh nên cũng không tổ chức ăn mừng Diệp Mạnh ra đời. Lễ tắm ba ngày cũng không tổ chức lớn chỉ vài người trong nhà tụ tập lại thôi. May mắn thay Diệp Mạnh rất là đáng yêu, bụ bẫm lại trắng trẻo.
Khi Diệp Minh bế nó trông hai cha con y hệt nhau, kể cũng lạ thằng bé này rõ ràng là con của Diệp Húc nó tất nhiên là giống Diệp Húc. Nhưng khi ở cạnh Diệp Minh nhìn lại thấy nó giống Diệp Minh hơn. Có lẽ Diệp Húc trải qua nhiều sóng gió thần tình lạnh nhạt cường thế, mà Tiểu Đậu thì còn nhỏ. Đôi mắt phượng híp lại thành một đoàn do hai cái má thịt đô đô, hoàn toàn không có khí thế của cha ruột nó. Mà lại ngây thơ đáng yêu giống Diệp Minh, nói cho cùng Diệp Húc và Diệp Minh là hai huynh đệ.
Giống nhau cũng phải đến bảy tám phần Tiểu Đậu trông giống Diệp Minh cũng không có gì lạ. Ban đầu Diệp Minh cũng thắc mắc tại sao con bọn họ không phải do tức phụ của mình sinh. Nhưng cuối cùng cũng bị Lưu Tuệ lừa gạt qua cửa, bây giờ Diệp Minh có thêm một đối tượng yêu thích. Mỗi khi về nhà sau khi hôn hôn tức phụ thì sẽ lại nôi hôn chụt vào mặt Tiểu Đậu, bé con cũng rất thích Diệp Minh.
Diệp Minh đứng gần nôi, chỉ cần Tiểu Đậu còn thức thằng bé sẽ cười rồi hươ đôi tay mập mạp đòi được bế. Thật là đứa nhỏ không có lương tâm, rõ ràng mình chăm sóc nó nhiều hơn a, Lưu Tuệ đau thương nghĩ.
Tiểu Đậu thích nhất là Diệp Minh rồi đến Lưu Tuệ bình thường chỉ cho hai người bế. Bà vú cũng chỉ có lúc nó đói thì nó mới cho sờ vào, người khác muốn bế nó phải bỏ ra món đồ gì đó, nịnh nọt đủ kiểu thì nó mới cho bế. Nhưng cũng chỉ một lát là chán rồi ưỡn người ra đòi Lưu Tuệ hoặc Diệp Minh bế mới chịu yên.
Việc Tiểu Đậu thân cận hai cha của mình cũng khiến không khí trong Diệp gia dễ chịu đi không ít. Liễu Yến tuy chỉ là một tiểu thiếp nhưng việc nàng chết cũng chẳng phải việc gì vui. Không khí trong phủ rất nặng nề, mấy cái miệng thúi nói bóng gió Tiểu Đậu là sát tinh vừa ra đời đã hại chết mẫu thân mình cũng không ít.
Trị được ngọn cũng chẳng trị được gốc, răn đe thì bọn họ không nói chứ ai biết được trong lòng bọn họ nghĩ gì. Chỉ mong sau này Tiểu Đậu lớn lên sẽ không phải chịu tổn thương từ những lời nói này.
Diệp Minh cũng đã đến hòa đường kí để khoe việc con mình đã trào đời, lúc Tiểu Đậu được một tuổi từng bế nó đến cho hai người gặp. Thằng bé rất dễ thương Lưu Triệt và Đại Tráng đều rất thích, tặng thằng bé không ít đồ.
Sau đó vì Lưu Triệt và Đại Tráng lên kinh thành vài năm liền Diệp Minh cũng không gặp lại được bọn họ. Hào đường kí vẫn giữ thái độ kính cẩn với Diệp Minh tiếp đãi rất chu đáo.
[ 3 năm sau]
Tiểu Đậu đã được ba tuổi, mặc bộ áo bông chạy ầm ầm trong sân mấy nha hoàn hốt hoảng chạy theo. Tiểu Đậu vừa chạy vừa cười khanh khách vui tới quên trời đất. Vì chạy quá nhanh đôi chân ngắn ngủn đan vào nhau rồi ngã. Tiểu Đậu nước mắt lừng tròng ngồi xổm dậy, thấy trước mặt có thêm một đôi chân.
Vốn định khóc ăn vạ, ngước lên thì thấy cha của mình đang nheo mắt nguy hiểm nhìn mình. Tiểu Đậu liền cười hề hề, làm bộ đáng thương tự giác đứng dậy bám lấy cha mình.
Lưu Tuệ bế thằng bé lên, vô nhẹ mâyd cái vào cái mông nhỏ nói : " Cha đã dặn bao lần rồi không được chạy nhanh như vậy, con hư quá"
Tiểu Đậu bị tét mông đáng thương tựa khuôn mặt tròn trịa vào vai Lưu Tuệ. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy áo y, bập bẹ gọi : " Cha...cha ơi"
Lưu Tuệ nói : " Gọi cha vô dụng, mỗi lần làm sai đều gọi cha con bênh con"
Nói rồi nhéo cái mũi Tiểu Đậu, thằng bé liền đáng thương to mắt nhìn Lưu Tuệ. Bị nhìn đến thở dài Lưu Tuệ một lần nữa chịu thua con trai, nhưng vẫn không quên dặn nó : " Sau này không được như thế nữa"
Tiểu Đậu liền cái hiểu cái không gật đầu cam đoan, phút trước phút sau đã vui vẻ chơi trên người Lưu Tuệ. Nói kể cũng lạ thực sự không biết tính nết thằng nhỏ này giống ai. Thằng bé vô cùng thông minh nhưng cũng rất nghịch ngợm.
Không để ý một cái là nó chạy tít đâu mất, thường xuyên náo loạn đến cả nhà không yên. Diệp Nhuế và Diệp Nhuận cũng bị Tiểu Đậu nháo không ít tức đến xì khói nhưng không thể làm được gì. Coi như là Tiểu Đậu trả thù cho cha mình năm xưa bị hai người này bắt nạt đi.
Lưu Tuệ đã tiếp quản việc quản lí chi tiêu của Diệp gia, Trần Hảo đã không còn là Trần Hảo năm xưa có thể hô to gọi nhỏ trong phủ. Dù việc Liễu Yến sinh khó không có liên quan gì đến Trần Hảo. Nhưng những người biết chuyện như Lưu Tuệ vẫn thấy nàng ta xấu xa.
Trần Hảo mấy năm nay đều yên phận thủ thường làm đúng bổn phận của mình. Diệp Nhuế và Diệp Nhuận cũng biết điều hơn trước kia, không biết là lớn rồi nên biết suy nghĩ. Hay là lớn rồi cảm thấy mẫu thân mình đang bị chèn ép nên mang hận trong lòng nhưng không biểu hiện ra không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.