Nhìn bộ dạng đáng thương của Diệp Minh, Lưu Tuệ quả nhiên là thấy hối hận tự trách vì đã tránh mặt y. Đã nói với chính mình là phải chăm sóc Diệp Minh thực tốt, nhưng lại để Diệp Minh phải lo cho mình. Lưu Tuệ như quả bóng xì hơi vội vàng nhận sai với tướng công, hứa là sau này sẽ không như vậy nữa.
Diệp Minh vui vẻ nghiêm túc nhớ lời Đại Tráng dạy " tức phụ luôn đúng " nên nói : " Tức phụ không có sai là ta làm tức phụ khó xử"
Lưu Tuệ nghe vậy liền mềm nhũn,xem xem tướng công y thật hiểu chuyện. Diệp Minh cũng phát hiện ra tức phụ vui vẻ càng khẳng định là đã được dạy đúng. Bởi vậy Diệp Minh liền đứng lên hôn chụt vào hai má tức phụ, nói : " Tức phụ đừng suy nghĩ nữa mau ăn đi"
Lưu Tuệ hai má hơi hồng nhưng không né Diệp Minh nữa mà yên lặng ăn cháo. Diệp Minh vui vẻ nhìn Lưu Tuệ ăn, tức phụ quả nhiên cũng thích mình hôn y. Lưu đại ca nói đúng rồi, sau này phải thường xuyên hôn tức phụ hơn nữa mới được.
Chuyện ngượng ngùng giữa hai phu phu cứ thế khép lại, thi thoảng buổi tối Diệp Minh vẫn gọi tức phụ dậy nhờ đôi tay tức phụ một chút. Lưu Tuệ cũng dần dà không còn cảm thấy ngượng như trước nữa.
Loading...
Sáng hôm nay khi đi thăm Phùng thị, Lưu Tuệ tạt qua hiệu thuốc bốc cho mẫu thân mình một ít thuốc bổ. Lại vô tình thấy được nhà hoàn của Liễu Yến ( tiểu thiếp của Diệp Húc) mang một gói thuốc gấp rút trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/1801189/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.