Tiết Vinh đã tưởng tượng rất nhiều về học trò của mình có điều hắn không bao giờ nghĩ được học trò của mình lại là một người như Diệp Minh. Thậm chí lão đã chấp nhận Diệp Minh là học trò, ấy vậy mà thằng lỏi học bao nhiêu của lão nhưng không chịu gọi lão là lão sư.
Tức giận với Diệp Minh cũng không được, mỗi lần Tiết Vinh định phát hoa là Diệp Minh lại có dấu hiệu muốn khóc. Tiết Vinh ôm cái gáy, cảm thấy đầu mình quay cuồng, mình sẽ chết vì tức bởi thằng nhóc này quá.
Tiết Vinh dụ dỗ Diệp Minh gọi mình là lão sư mãi không được, thân già cảm thấy ủy khuất cực kì. Cũng may là cuối cùng thì trời cũng thương lão Lưu Tuệ biết chuyện liền khuyên Diệp Minh. Sáng hôm sau Diệp Minh liền ngoan ngoãn một hai tiếng đều là " lão sư"
Tiết Vinh cảm thấy không biết là nên vui hay buồn với kết quả này. Chuyện lần này cũng làm lão chắc chắn địa vị của Lưu Tuệ trong lòng Diệp Minh. Hôm mở lò lão cũng rất ngạc nhiên khi bức tượng của Lưu Tuệ được mở ra.
Lão dành xem trước, tỉ mỉ xem tới xem lui tuy là bức tượng còn chưa đạt đến mức độ xuất sắc nhất. Nhưng một sản phẩm của người mới mà được như thế này thì thực sự là xuất sắc. Diệp Minh quả thực có tài, Tiết Vinh không phủ nhận điều này nếu không phải cái mặt Diệp Minh lúc lão cầm bức tượng lâu quá mức oán khí. Tiết Vinh hận không thể đem bức tượng này đi khoe với tất cả mọi người.
Lão nhân gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/1801180/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.