Chương trước
Chương sau
Diệp Minh có chuyện phiền não, hai hôm nay tức phụ trông có vẻ khác lạ. Hay nhăn mày sau đó sẽ nhìn mình suy nghĩ chuyện gì đó. Rồi còn hỏi : " Tướng công có thích trẻ con không? "
Diệp Minh suy nghĩ nửa buổi không hiểu sao tức phụ lại hỏi vậy. Nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ để trả lời Lưu Tuệ. Trẻ con thì có gì tốt, mấy đứa nhỏ nhà họ hàng mỗi lần đến nhà đều tranh đồ chơi. Nói mình ngốc rồi lén đánh mình nữa, con trai của đại ca cũng lén khi dễ mình. Từ lúc có tức phụ ở bên thì chúng mới không thể khi dễ mình nữa.
Do vậy Diệp Minh trả lời : " Không, ta ghét trẻ con lắm"
Trả lời xong thấy tức phụ cười nhưng không đẹp như mọi khi. Có lẽ nào là do tức phụ khó chịu sao? Tức phụ thích trẻ con ư? Bởi vậy Diệp Minh lại nói : " Tuy ta không thích trẻ con xíu nào nhưng nếu tức phụ thích chúng thì ta sẽ miễn cưỡng không ghét chúng nữa"
Lưu Tuệ xoa đầu chồng ngốc của mình sau đó nhìn xa xăm. Nghĩ đến những lời Trần Hảo nói hôm nay thì cũng thấy có lí. Diệp Minh nên có thêm một thê tử là nữ nhi để giúp chàng ấy có con. Mình cũng không biết có sống thọ mà chăm sóc Diệp Minh cả đời không nữa.
Loading...

Nhìn Diệp Minh, Lưu Tuệ nắm tay y rồi nói : " Tướng công có thích có thêm một tức phụ nữa không? Có thêm người chơi với tướng công"
Diệp Minh nghe Lưu Tuệ nói xong liền khóc toáng lên. Bù lu bù loa nói Lưu Tuệ không cần mình nữa rồi chạy đi mất. Lưu Tuệ hốt hoảng muốn giữ y lại, lại bị Diệp Minh hất ngã. Thấy mình làm tức phụ ngã Diệp Minh ngây ra. Sau đó khóc càng có khí thế, chạy đi mất.
Lưu Tuệ khó khăn đứng dậy thấy cổ tay mình hơi đỏ lên xem ra là bị trật rồi. Diệp Minh khóc một mạch chạy tới chỗ mẫu phụ mình khóc. Vừa vào phòng liền nhào vào lòng Diệp lão thái khóc thương tâm. Miệng liên tục nói : " Tức phụ không thương con nữa, tức phụ không cần con nữa"
Lâu lắm rồi mới thấy con trai khóc thương tâm như vậy Diệp phụ, Diệp mẫu vội vàng dỗ dành y. Trần Hảo hôm nay cũng sang chỗ Diệp phụ, Diệp mẫu để thỉnh an. Vừa vặn thấy được toàn cảnh Diệp Minh chạy vào phòng vừa khóc vừa cáo trạng Lưu Tuệ.
Ả liền nghĩ, hay lắm xem ra Lưu Tuệ cuối cùng cũng không chịu nổi tên ngốc này nữa. Ả liền nói : " Nhị đệ đừng khóc nữa có uất ức gì cứ nói ra. Cha mẹ ở đây không ai bắt nạt đệ cả"
Vốn tưởng Diệp Minh sẽ kể tội Lưu Tuệ, sau đó bản thân mình có thể phụ họa vài câu. Không chừng có thể đuổi Lưu Tuệ đi nên tâm trạng Trần Hảo khá tốt. Ai ngờ Diệp Minh nghe Trần Hảo nói xong liền nhìn sang phía ả với anh mắt căm tức.
Sau đó vung tay đẩy ả, nếu không phải có nha hoàn đỡ kịp thời ả sẽ rất mất mặt. Trần Hảo chưa kịp tỏ vẻ đáng thương, Diệp Minh đã vừa chỉ ả vừa khóc nói : " Đều tại ngươi hôm qua tìm tức phụ ta nói cái gì mà tức phụ ta đừng ích kỉ. Nói cái gì mà hôm nay tức phụ hết hỏi ta có thích trẻ con không? Lại hỏi ta có thích có thêm tức phụ không? "
Trần Hảo nghe vậy liền biến sắc, khẽ nhìn sang chỗ Diệp phụ, Diệp mẫu quả nhiên thấy hai người có sắc mặt không đẹp. Chưa kịp biện giải, Diệp Minh đã lăn lộn trên đất vừa khóc vừa la : " Ta không thích trẻ con đâu bọn chúng toàn cướp đồ chơi của ta còn đánh ta. Ta không cần người khác chỉ cần tức phụ thôi. Oa hu hu hu mẫu thân ơi tức phụ có phải định kiếm tức phụ mới cho con sau đó bỏ đi không?"
Diệp Huân vội nói : " Tiểu Minh ngoan nào, kể cả có thêm tức phụ mới thì tức phụ con vẫn ở với con mà"
Tuy thấy con trai khóc thương tâm, nhưng Diệp Huân nghe con trai nói. Không rõ ràng nhưng cũng đủ hiểu con dâu cả có vẻ muốn khuyên đệ tức nạp thêm thiếp cho con trai. Mà tức phụ của con trai có vẻ cũng không bài xích. Muốn hỏi ý kiến con trai để lấy thêm vợ cho nó. Diệp phụ không khỏi động tâm, bây giờ có người chăm sóc con trai. Lại không khỏi tham lam muốn con trai có đứa con để chăm sóc nó về già.
Tưởng là Diệp Minh nghe Lưu Tuệ vẫn sẽ ở lại sẽ nguôi ngoai. Ai ngờ Diệp Minh nghe xong khóc con lớn hơn nói : " Không, không cần chẳng có ai tốt với ta hết ai cũng coi thường con. Con có thể cảm nhận được ác ý của bọn họ. Chỉ có tức phụ, chỉ có tức phụ tốt với con thực lòng thôi"
Thấy Diệp Minh khóc đến khản tiếng, quần áo bẩn hề hề do lăn lộn trên đất, mặt cũng đỏ hết lên. Diệp mẫu vội vàng chạy lại an ủi con trai : " Tiểu Minh ngoan tức phụ con thương con như vậy sẽ không bỏ đi đâu"
Diệp Minh dúc vào lòng bà nói : " Ban nãy con còn đẩy tức phụ nữa, tức phụ chắc chắn là ghét con rồi "
Trần Hảo được nha hoàn đỡ đứng ở một bên tức tới nghiến răng nghiến lợi. Bản thân cũng mới bị đẩy đây sao không ai quan tâm?
Lúc này Lưu Tuệ vội vàng chạy vào, Diệp Minh thấy tức phụ mình ánh mắt hơi sáng lên. Xong lại nhìn tới tà áo bẩn cùng cổ tay hơi đỏ của Lưu Tuệ lại dụi vào lòng mẫu thân mình.
Diệp phụ, Diệp mẫu nhìn bộ dáng không tiền đồ của con trai. Xem ra là đã bị Lưu Tuệ bắt tronh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.