Lưu Tuệ đỡ mẫu thân mình vào trong nhà. Gào thét một hồi, Phùng Thị đã mệt máu mủ tình thâm khiến bà vô thức thân cận với Lưu Tuệ. Tựa vào lòng con trai ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đắp lại chăn cho Phùng thị nhìn mẫu thân mình an ổn ngủ. Giờ phút này trông lại có chút giống một đứa trẻ. Nhớ đến lúc nãy mẫu thân gào thét xua đuổi người chăm sóc mình. Sau đó bám lấy Lưu Tuệ kêu cứu nói là : " Ôn Ngọc muốn đến bắt ta nàng muốn trả thù ta đấy. Người chết đã chết rồi ta không muốn chết đâu" ( Ôn Ngọc là chính thê nhà họ Lưu, người Phùng thị hại chết, mẹ của Lưu Triệt)
Lưu Tuệ lại không biết tư vị trong lòng của mình lúc này thế nào. Mẫu thân là đang bị lương tâm của mình giày vò? Bị trời phạt? Hay thực sự là đích mẫu đến đòi đền mạng?
Có vẻ sau khi mình đi thì mẫu thân đã không chịu được hóa điên. Lại sợ hãi vì những việc xấu mà mình làm trước đây nên bệnh tình ngày một nặng. Thế này so với chết đi còn khổ sở hơn. Xem ra mẫu thân cũng phải đền bù cho nhưng tội ác mà mình đã gây ra rồi.
Cũng may là Diệp gia còn có lương tâm. Sau khi đem Lưu Tuệ đi cũng không vứt bỏ Phùng thị. Mà cho người tin cậy đến túc trực chăm sóc cũng nhờ những người này mà Phùng thị có thể sống đến ngày hôm nay.
Lưu Tuệ biết đây đã là giới hạn của Diệp gia rồi. Người của Diệp gia không có khả năng cho Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/155751/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.