Trần Hảo buồn bực trong lòng nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để giữ vỏ bọc dâu hiền, con thảo mà ả đã dựng lên bao năm qua. Sáng sớm Trần Hảo liền thức dậy định bụng hầm canh sâm lấy lòng cha mẹ chồng.
Ai ngờ vừa tới cửa bếp đã đụng phải Lưu Tuệ đang bê cái gì đó từ trong bếp ra. Trần Hảo kéo khóe miệng cười nói : " Đệ tức dậy thực sớm muốn nấu canh cho cha mẹ sao? "
Lưu Tuệ lắc đầu nói : " Đệ không biết nấu ăn chỉ biết làm độc một món là trứng trưng. Hôm qua tướng công đòi ăn nên sáng nay dậy sớm trưng cho huynh ấy một phần"
Trần Hảo mỉm cười trong lòng hừ lạnh. Thảo nào mà Diệp Minh lại chết mê chết mệt người này. Hóa ra là công phu lấy lòng người khác không tồi. Cũng biết cha mẹ chồng đau lòng Diệp Minh nên lấy lòng hắn.
Cố gắng duy trì vẻ mặt tốt đẹp Trần Hảo định hỏi thêm vài ba câu. Không ngờ Lưu Tuệ không muốn tiếp chuyện thêm chỉ mỉm cười nói : " Tướng công đang đợi không tiếp chuyện đại tẩu được thật có lỗi"
Loading...
Sau đó lách qua người Trần Hảo mà đi. Bỏ lại Trần Hảo khuôn mặt đã văn vẹo vì tức giận. Nàng lẩm bẩm : " Đúng là cái đồ hồ li tinh, có trổ hết công phu thì tên ngốc kia cũng không biết thưởng thức đâu"
Vì đụng phải Lưu Tuệ mà tâm trạng của Trần Hảo trở nên tệ hại cũng không còn tâm trạng nào mà đi nấu ăn nữa. Nên nàng liền tức tối quay trở về phòng. Lưu Tuệ hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoc-cua-luu-tue/155749/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.