“ hừm, bố thiên vị!”
“........”
“ Lúc lên núi con bảo bố cõng bố không chịu, còn nói một tràng đạo lý với con. Lúc xuống núi, mẹ đâu có yêu cầu, vậy mà bố lại tự cõng mẹ!”
“ Con trai nên ý chí kiên cường.”
“ Đó là đương nhiên! Bố nói rất đúng, con sẽ cố gắng! Nhưng—bố vẫn hơi thiên vị nhé, mẹ nói xem, bố có phải rất thích mẹ không?”
“....khụ.”
........
Giọng trẻ con vừa dứt, Tần Tô cảm thấy tai mình như lùng bùng, trên mặt hơi nóng bừng lên.
Cậu nhóc đã ngủ rồi, cô cẩn thận kéo lại mép chăn rồi mới đi ra, những ngôi sao lấp lánh hiện đầy trên bầu trời đêm, trên chiếc ghế dài của viện nông gia, người đàn ông duỗi chân thư thái ngồi ở đó, khói bay mờ ảo.
Tại vì ra đến đây, lúc di chuyển có chút tốn sức, tiếng bước chân có chút nặng nề, cô nhìn thấy cơ thể người đàn ông quay lưng lại với mình, sau đó nhanh chóng ngoảnh đầu, dúi đầu thuốc trong tay xuống, tay đang cố phẩy khói đi.
Tần Tô thở hổn hển.
Nhìn vào ánh mắt anh vừa ngoảnh lại, cô bặm môi, “ chỉ có mình em, Châu Châu ngủ rồi.”
“ Ồ.” Tư Đồ Thận nghe xong, nhẹ thở phào một hơi.
“ Dù cho không phải sợ Châu Châu bị hen, anh cũng nên hút ít thuốc, không tốt cho sức khỏe.” Tần Tô bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tư Đồ Thận không lên tiếng, chỉ là cất bật lửa vào trong hộp thuốc, rồi lại cất vào túi. Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoan-ngoan-nghe-loi/1968469/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.