Trần Minh Xuyên cau mày.
Tôi giả vờ không để tâm, nhẹ nhàng an ủi:
- "Ôi, anh đừng để ý, có khi em nghe nhầm. Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, nhiều người như vậy mà, họ thường khinh thường người nhà quê."
- "Hồi em đi học cũng có kiểu người như thế. Nhờ vả chép bài thì cười thân thiện, quay lưng lại thì gọi mình là chó nhà quê."
Mặt Trần Minh Xuyên ngày càng khó coi.
Anh ta không còn nhắc đến chuyện đứa bé nữa.
Khách hàng gọi đến, báo rằng dự án đầu tư mang lại lợi nhuận cao, sắp có thể rút vốn.
Trần Minh Xuyên lại một lần nữa cúi đầu trước bàn thờ, cảm tạ "thượng thượng ký."
---
Sáng hôm sau, tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt mời các tình nguyện viên tại bệnh viện.
Tôi hào hứng chia sẻ với họ về việc chồng tôi đã đầu tư thành công.
Một bệnh nhân nhỏ ôm túi đồ ăn vặt và mang đến tặng Mi Tuyết.
Gương mặt cô ấy xanh xao, nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.
Tôi khẽ cười xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.
Mi Tuyết thấy tôi tránh mặt, liền hiểu rằng việc hiến tủy xem ra đã tan thành mây khói.
Cô ấy hỏi han các tình nguyện viên, liền biết rằng Trần Minh Xuyên đã chọn lợi ích thay vì cô ấy.
Còn tôi, những ngày qua cứ né tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-muon-toi-pha-thai-de-hien-tuy/3742279/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.