Quả nhiên, sau khi tiễn Mi Tuyết, Trần Minh Xuyên dần bình tĩnh lại.
Thấy tôi đứng dựa vào cửa nhìn anh, anh ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng.
“Thanh Thanh, em không biết đâu, bệnh nhân không thể bị đẩy như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta không gánh nổi đâu.”
Tôi chắn ở cửa, không nhúc nhích.
“Vậy nên, anh nổi giận với em là vì sợ cô ta vu oan sao?”
Trần Minh Xuyên tránh ánh mắt tôi.
“Đương nhiên, đương nhiên là sợ cô ta vu oan rồi.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh.
“Vậy thì đúng rồi. Sao anh có thể vì một người muốn mạng con của anh mà mắng em được chứ.”
Anh cười gượng hai tiếng, đầy miễn cưỡng.
Mãi lâu sau anh mới nói.
“Thực ra chúng ta còn trẻ, có thể cố gắng thêm vài năm rồi sinh con sau cũng được mà.”
Tôi im lặng.
Anh liếc tôi đầy chột dạ.
“Em biết mà, con có thể sinh lại, nhưng mạng người thì không thể hồi sinh.”
Khi Trần Minh Xuyên nói ra câu này, tôi biết, dự cảm của tôi hầu như đã đúng.
Tôi đuổi anh ra khỏi nhà, sau đó nhanh chóng liên hệ với thám tử tư.
---
Chỉ trong vài ngày, hồ sơ của Mi Tuyết đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-muon-toi-pha-thai-de-hien-tuy/3742270/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.