“Anh phải nghe lời em. Đây không phải là một căn bệnh. Anh đang phải chịu quá nhiều áp lực. Anh sẽ mệt, và em cần đảm bảo rằng anh cảm thấy khỏe. Anh sẽ nghe lời em chứ?”
Ứng Hiểu Vi đầu tiên là dỗ Trương Thiên Dương sau đó dọa anh một chút. Chắc chắn rồi, Trương Thiên Dương không kháng cự nữa. Anh ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới bàn cạnh giường, lấy ra một vỉ thuốc.
Ứng Hiểu Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi – cũng may là anh không có vứt thuốc đi.
Sau khi uống hai viên thuốc, Trương Thiên Dương quay lại bên cạnh Ứng Hiểu Vi nắm †ay cô, giọng điệu có chút bất an nói. “Vừa rồi em có sợ hãi không? Anh có làm em sợ không? Bây giờ em có muốn rời xa anh không?”
Ứng Hiểu Vi bị câu hỏi của Trương Thiên Dương làm cho sững sờ, một lúc sau, cô mới bật cười nhìn anh. “Anh đang nghĩ về điều gì cả ngày vậy? Em đã kết hôn với anh. Chỉ cần anh không muốn ly hôn với em, thì em sẽ làm vợ anh cả đời này. Làm sao em có thể rời xa anh? Em sẽ không trốn chạy. Bất cứ khi nào anh gặp khó khăn, hãy nói với em.”
Nghe những lời đó, Trương Thiên Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ứng Hiểu Vi nhìn thấy ánh mắt Trương Thiên Dương dần trở nên trong trẻo, bình Tĩnh. Cô biết rằng cảm xúc của anh đang dần được kiểm soát sau khi uống thuốc.
“Anh Thiên Dương.”
“Hả?” Trương Thiên Dương quay đầu nhìn Ứng Hiểu Vi. Mặc dù ánh mắt của anh không khác trước là mấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458778/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.