“Con khốn! Mày có biết tao là ai không?
Khi tao trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Trương, tao sẽ khiến tụi mày biết tay.”
Bùi Ngọc Tuyết chửi bới dữ dội cho đến khi cơn giận của cô được trút bỏ. Sau đó cô mới đi ngủ.
Ứng Hiểu Vi cuộn mình dưới chăn. Khi nghe những lời nói kiêu ngạo của Bùi Ngọc Tuyết, cô cười chế nhạo và nhắm mắt lại.
Bùi Ngọc Tuyết vẫn ở nhà họ Trương vài ngày, nhưng cô không bao giờ có thể tìm được cơ hội để quyến rũ Trương Thiên Dương. Kể từ sự việc lần trước, Trương Thiên Dương dường như rất cảnh giác. Anh không cho phép cô đến gần chút nào.
Bùi Ngọc Tuyết rất tức giận, nhưng cô phải †ự an ủi mình – Trương Thiên Dương đã từ chối cô vì Ứng Hiểu Vi.
Nếu không phải tại Ứng Hiểu Vi, cô nhất định sẽ có cơ hội.
Vào ngày này, Ứng Hiểu Vi cảm thấy Bùi Ngọc Tuyết có gì đó không ổn.
Cô không thể xác định chính xác điều gì sai, nhưng Bùi Ngọc Tuyết đã không mắng cô nhiều vào ngày này. Thay vào đó, cô có vẻ như đang bị choáng.
Vào buổi chiều, Bùi Ngọc Tuyết nở một nụ cười hiền lành hiếm có trên khuôn mặt. Cô đi đến trước mặt Ứng Hiểu Vị, dịu dàng nói.
“Hiểu Vi, chị đưa em đi chơi đi.”
Ứng Hiểu Vi nhìn bầu trời bên ngoài – trời gần tối.
“Nhưng đã rất muộn. Chúng ta mau đi ăn cơm đi.” Ứng Hiểu Vi lẩm bẩm.
Bùi Ngọc Tuyết thầm nghiến răng rủa thầm trong lòng. ‘Đồ con lợn đần độn, chỉ biết có ăn.”
Tuy nhiên, ngoài mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458758/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.