Cô cố tình không muốn nghĩ về chúng.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô không muốn nghĩ về một số người, họ lại xuất hiện.
Gia đình họ Trương là một gia đình lớn. Với tư cách là cháu dâu, đương nhiên cô không thể cấm mẹ nuôi vào nhà được.
Ứng Hiểu Vi gật đầu với người hầu. “Cho bà ấy vào.”
Một lúc sau, Phương Dạ Ngôn đi vào từ cửa với một đôi giày cao gót. Khi nhìn thấy Ứng Hiểu Vi từ xa, giọng nói sắc bén của bà vang lên.
“Mày không nhận ra gia đình riêng của mình sau khi kết hôn? Đã lâu như vậy mà mày còn không gọi điện, huống chỉ quay lại thăm. Lương tâm của mày để ở đâu hả?”
Vừa dứt lời, Phương Dạ Ngôn đã bước tới, kéo lỗ tai Ứng Hiểu Vi đi qua. Sức lực của bà thô bạo và thô lỗ, mang theo cảm giác phẫn uất.
Ứng Hiểu Vi mất cảnh giác suýt mất thăng bằng mà ngã. Cô gần như không thể đứng dậy. Khi cô ngẩng đầu lên, cô thấy Phương Dạ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào mình với một ánh mắt đen tối và sắc bén.
Phương Dạ Ngôn kéo Ứng Hiểu Vi xích lại nói nhỏ vào tai cô. “Mày lấy thẻ ngân hàng chưa?”
Ứng Hiểu Vi khi nghe lời này của bà đã hiểu ngay lập tức.
Quả nhiên, Phương Dạ Ngôn còn có thể đến tìm cô để làm gì nếu không phải vì tiền.
Ứng Hiểu Vi tuy có chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ sợ hãi và rụt rè nói. “Anh Thiên Dương nói với con là anh ấy sẽ giữ lại và chỉ khi nào cần thì đưa cho con.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458721/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.