Ứng Hiểu Vi vòng tay qua cổ Trương Thiên Dương, cười nói. ‘Được rồi. Vậy thì em tin anh. Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu? Với thân phận của chúng ta, sẽ không bất tiện nếu chúng ta đi ra ngoài sao?”
“Em muốn đi đâu, Hiểu Vi?” Trương Thiên Dương vén nhẹ những sợi tóc trên mặt của Ứng Hiểu Vi ra sau tai, dịu dàng hỏi.
“Ừm… em muốn đi mua sắm. Em muốn đến công viên giải trí. Em muốn đến sở thú, xem hổ và sóc.” Ứng Hiểu Vi bỗng chốc như trở lại thành cô bé ngốc nghếch, ngây thơ và dễ thương như ngày xưa.
“Được rồi, vậy anh sẽ thu xếp.” Trương Thiên Dương mỉm cười nhéo nhéo đôi má phúng phính của Ứng Hiểu Vi đang ngày càng trở nên mũm mĩm hơn.
Ứng Hiểu Vi đột nhiên cảm giác được ánh mắt Trương Thiên Dương thay đổi. Trái tim cô run lên, cô định đẩy anh ra, nhưng anh đột nhiên nắm lấy eo cô, sau đó đè lên người cô, đặt cô ở dưới thân mình.
“Thiên Dương, anh đang làm gì vậy? Anh đã nói là sẽ không làm điều gì xấu mà” Ứng Hiểu Vi nhìn chằm chằm Trương Thiên Dương với vẻ mặt khinh thường.
“Anh không làm bất cứ điều gì xấu.” Trương Thiên Dương cúi đầu hôn cô. Ứng Hiểu Vi không còn nơi nào để chạy, chỉ có thể để anh làm bất cứ điều gì mình muốn.
“Anh chỉ muốn có một phần thưởng.” Trương Thiên Dương chậm rãi buông Ứng Hiểu Vi ra, nhẹ nhàng vuốt má cô. “Anh đã làm việc cả ngày vì vậy anh có thể dành ngày mai cho em. Không nên có phần thưởng cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458676/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.