“Bàn tay của em rất đẹp.” Trương Thiên Dương nắm tay cô, nhẹ nhàng trả lời. Ứng Hiểu Vi đột ngột rút tay về, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thiên Dương. Trương Thiên Dương có một đôi lông mày cao và đôi mắt sâu. Đồng tử của anh to, sâm màu và lông mi dày. Đôi mắt đẹp như vậy thường không có tiêu điểm và không có thần thái. Nhưng bây giờ, Ứng Hiểu Vi đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Trương Thiên Dương có chút khác thường. “Anh nhìn thấy em sao?” Ứng Hiểu Vi nghĩ giọng nói của cô trở nên khá yếu ớt. Trương Thiên Dương cười nhẹ gật đầu. Ứng Hiểu Vi sững sờ. Trương Thiên Dương cười và nhẹ nhàng nói. “Có người bảo anh giúp bạn cô ấy chữa mắt cho người cô ấy yêu. Sau đó, cô ấy sẽ kết hôn với anh ấy như một hành động trả ơn.” Ứng Hiểu Vi lùi lại một bước, nhưng sau lưng cô chỉ có cái giường và cái gối. Không có nơi nào khác để cô đi. Đôi mắt pha lê của cô mở to khi cô nhìn Trương Thiên Dương trước mặt mình. Trương Thiên Dương thở dài. “Cô ấy cũng hỏi anh loại thuốc nào có thể cho một người đàn ông ngủ yên trong suốt một đêm. Để trả ơn điều đó, cô ấy sẽ tự nguyện dâng tặng bản thân cho anh. Không ngờ khi anh trở về nhà, anh thấy loại thuốc mà anh đã chuẩn bị cho cô ấy lại bày ra trong chính căn phòng của mình.” Trương Thiên Dương không giấu được nụ cười trên môi. “Về người đã muốn trao thân cho anh, hóa ra đêm nào cô ấy cũng ngủ trên giường của anh nhưng anh hoàn toàn không biết về điều đó. Thật đáng tiếc.” Trương Thiên Dương nhẹ nhàng lắc đầu. “Anh chính là Mr. Kenneth?” Ứng Hiểu Vi cuối cùng cũng tìm được một chút tiếng nói của chính mình. Trong mắt Ứng Hiểu Vi có lệ rơi nhàn nhạt. “Anh có phải là Mr. Kenneth không?” Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của Trương Thiên Dương, ngón tay cô khẽ run. Trương Thiên Dương nắm tay cô và đặt nó lên má anh. “Hiểu Vi, anh xin lỗi, anh đã đến muộn.” Đầu óc Ứng Hiểu Vi trở thành một đống hỗn độn, cô tưởng như mình đang lơ lửng trên không trung. Dưới ánh mắt tươi cười của Trương Thiên Dương, cô trùm chăn kín mít. Cô cần một khoảng không gian để bình Tĩnh lại. Trương Thiên Dương là Mr. Kenneth? Cô luôn nhìn Trương Thiên Dương và nhớ đến Mr. Kenneth, người mà cô chưa từng gặp trước đây. Hình ảnh khuôn mặt của Trương Thiên Dương xuất hiện mỗi khi cô trò chuyện với Mr. Kenneth, quả thực là một cảm giác khó hiểu. Giờ đây, như cô mong muốn, cô không bao giờ phải trải qua sự bối rối nữa. Cô chết lặng. Và muốn giấu mình trong một cái hố. Cô ước mình bị mất trí nhớ bây giờ. Thật tốt biết bao nếu cô có thể bị mất trí nhớ. Trương Thiên Dương có thể nhận thấy. Ứng Hiểu Vi ước gì cô có thể dùng chăn để †ự mình ngạt thở cho đến chết. Để cô mất trí nhớ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]