Đúng như dự đoán, tin nhắn của Ứng Hiểu Vi đã lấp đầy hộp thư đến của điện thoại anh.
[Mr. Kenneth, anh đang ở đâu? Anh có thể đến thành phố S không? Tôi cần anh giúp tôi một việc. Tôi cần anh chữa trị vết thương cho chồng tôi. Anh ấy đã đỡ lấy một viên đạn cho tôi và tính mạng của anh ấy đang gặp nguy hiểm. Tôi rất sợ… rằng anh ấy sẽ bỏ rơi tôi. Tôi không thể tưởng tượng khi anh ấy rời bỏ tôi.] [Mr. Kenneth, tôi biết tôi đã yêu anh ấy sau khi hỏi trái tim mình. Tôi nên làm gì? Tôi rất xin lỗi vì tôi đã phải làm điều này với anh.] [Mr. Kenneth, tôi không yêu anh ấy vì anh ấy đã đỡ đạn cho tôi. Tình yêu của tôi dành cho anh ấy không được sinh ra từ cảm giác tội lỗi và lòng biết ơn.] [Mr. Kenneth, vui lòng hồi âm cho tôi. Tôi cầu xin anh quay trở lại. Và xin hãy cứu anh ấy. Tôi rất sợ mất anh ấy.] [Mr. Kenneth, tôi nói chuyện với anh ấy mỗi ngày trong phòng. Bác sĩ nói nên kể chuyện cho anh ấy nghe. Nhưng chúng tôi không có bất kỳ điều gì ngoài cuộc sống nhàm chán hàng ngày của chúng tôi. Anh ấy luôn giữ tôi an toàn và chiêu chuộng tôi. Anh ấy làm tôi nhớ đến anh. Tôi cứ nghĩ xem anh có phải là người như vậy không? Đừng nghĩ tôi ảo tưởng. Anh chỉ cần quay lại là được rồi. Tôi sẽ giới thiệu anh với anh ấy, tôi chắc chắn cả hai sẽ là những người bạn tuyệt vời.] [Mr. Kenneth, Thiên Dương vẫn chưa tỉnh, nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458629/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.