Ứng Hiểu Vi vội vàng gật đầu. “Tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Đặng Luân Hy và bác Văn nhìn Ứng Hiểu Vi đầy vẻ khó tin.
Chu Nam nói. “Hiểu Vĩ và tôi sẽ ở lại đây. Đặng thiếu gia, sao cậu không đi giải quyết chuyện ở nhà?”
Đặng Luân Hy nhìn Ứng Hiểu Vi. “Cô ở lại đây được chứ?”
“Hãy đi và làm những gì anh cần làm. Tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy.” Ứng Hiểu Vi nói.
Chu Nam gật đầu với Đặng Luân Hy.
Đặng Luân Hy hít sâu một hơi. Cho dù Ứng Hiểu Vi không làm được, nhưng ít nhất Chu Nam đã ở đây.
Quả thực có rất nhiều việc phải làm. Quan trọng nhất, anh cần phải sử dụng một mưu mẹo. Không ai, kể cả gia đình họ Trương, có thể biết về sự việc của Trương Thiên Dương.
Sau khi Đặng Luân Hy và bác Văn rời đi, Chu Nam ngồi xuống ghế ở bên cạnh. Ông năm lấy bàn tay không bị dính ống truyền dịch của Ứng Hiểu Vi, nhẹ nhàng hỏi. “Hiểu Vi, nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra?”
Cuối cùng thì Ứng Hiểu Vi cũng bình tĩnh lại và bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra.
“Chú ơi, Quốc Khánh là tài xế do nhà họ Bùi thuê nhiều năm rồi. Ông ta đã lợi dụng Ngọc Tuyết. Con nghĩ cô ấy không nhận thức được nên bị Quốc Khánh đe dọa hoặc mua chuộc.”
Chu Nam gật đầu. “Chúng tôi đã giết Quốc Khánh ngay tại chỗ. Tuy nhiên, chúng tôi đã bắt được tên bác sĩ, người đi cùng hắn. Bùi Ngọc Tuyết không được tìm thấy trong số những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458627/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.