“Bác Văn, từ ngày mai trở đi, bộ phận sắp xếp thêm chuyến công tác cho anh rể. Thật tốt khi đi du lịch khắp nơi, để giữ cho tâm trí anh ấy minh mẫn. Trước đây, họ không làm vậy vì chị Cả sợ anh rể sẽ bị lừa nhiều. Bây giờ không còn quan trọng nữa khi cô ấy đã quá cởi mở. Điều đó sẽ giúp anh rể lớn trong việc đạt được mục tiêu của mình trong công việc. Anh ấy rất dễ chùng xuống sau một thời gian dài làm việc ở vị trí cũ. Xong rồi, chúng ta đã giải quyết được một vấn đề, tất cả là nhờ có chị Cả”
Bác Văn gật đầu rồi rời đi.
Trương Thiên Hồng gục trên mặt đất như một quả cà tím đông lạnh trong mùa đông. Cô dường như quên mất cách khóc và thân thờ nhìn vào khoảng không.
Trương Thiên Dương gọi A Ly, nói. “A Ly, gọi tài xế tới và đưa chị gái về nhà an †oàn. Nếu không có đủ người ở nhà cô ấy, cô cũng có thể giúp thu xếp.”
A Ly gật đầu và bận rộn làm theo như lời thiếu gia mình nói.
Vũ Vân Dung nhanh chóng đưa tay ra đỡ Trương Thiên Hồng. “Thiên Hồng, dậy trước đi. Đừng lo lắng, con.”
Trương Thiên Hồng đẩy Vũ Vân Dung ra rồi tự mình đứng lên. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn mẹ mình. “Mẹ biết điều này, phải không?”
Vũ Vân Dung do dự một lúc rồi tránh ánh mắt của Trương Thiên Hồng. Bà vươn tay muốn giữ Trương Thiên Hồng lại.
Trương Thiên Hồng hất tay bà ra. “Tất cả mọi người đều biết và các người đã nhìn †ôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458593/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.