Vũ Vân Dung cuối cùng cũng dịu giọng. “Nào, Hiểu Vi, tạm thời cứ để Nghệ Hân ở với cô. Nhìn xem, chân của cô vẫn đang hồi phục và cô vẫn còn để Thiên Dương đẩy đi. Cậu ta là một người đàn ông, trưởng tộc họ Trương. Làm thế nào mà cậu ta có thể làm một chuyện như vậy? Hãy để Nghệ Hân ở lại, cô ấy sẽ lo liệu mọi thứ cho cô.”
Chung Nghệ Hân vội nói thêm. “Vâng, thưa dì. Con nhất định sẽ chăm sóc Hiểu Vi thật Oh Ứng Hiểu Vi nhìn hai dì cháu người tung kẻ hứng mà thở dài. Trương Thiên Hồng hỏi.
“Tại sao cô lại thở dài?”
Ứng Hiểu Vi nghiêm mặt nói. “Dì hai, chị Cả, nếu chị để Nghệ Hân ở đây, sẽ hủy hoại thanh danh của cô ấy.”
Biểu hiện của họ ngày càng tệ hơn.
Ứng Hiểu Vi nói thêm. “Lúc tôi ở bệnh viện, †ôi nghe thấy các bác sĩ và y tá gọi cô ấy là một kẻ lang thang không biết xấu hổ đã cố gắng dụ dỗ anh Thiên Dương. May mắn thay, anh ấy không thể nhìn thấy. Nếu cô ấy đến đây, đó không phải là bằng chứng cho thấy cô ấy là con điếm sao? Điều đó không tốt, cô ấy sẽ làm thế nào để đối mặt với những lời phán xét và những lời bàn tán đó? Liệu có ai còn yêu cô ấy không?”
Vũ Vân Dung và Chung Nghệ Hân gần như muốn hộc máu.
Trương Thiên Hồng trợn tròn mắt. “Này, Ứng Hiểu Vi. Cẩn thận cái mồm của mày.”
Ứng Hiểu Vi vẻ mặt vô tội nói. “Chị Cả, liên quan gì đến miệng của em? Những y tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458589/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.