“Chúng tôi thực sự đã tình cờ gặp cô gái đó. Cô ấy còn sống. Cô ấy không chết. Thật là may. Tôi và anh trai tôi ngay lập tức quỳ xuống và cảm tạ thượng đế từ tận đáy lòng.” Hắn nói một cách hào hứng.
“Rõ ràng là những người này đang tìm kiếm cô gái nhỏ đó. Cuối cùng, họ đã trao đổi điều gì đó nghe giống như mật mã và rồi họ nhận ra nhau. Cô gái đó thậm chí còn giấu một người trong một hang động phía sau. Cô ấy nói với họ phải ngay lập tức đưa người đó đến bệnh viện gần nhất, sợ rằng anh ta không thể qua khỏi nếu không được điều trị lâu hơn. Chúng tôi giữ im lặng trong suốt chặng hành trình.”
“Người lãnh đạo của họ đã rất hạnh phúc khi tìm thấy Ứng Hiểu Vi và ông ấy đã để chúng tôi đi. Đó là cách chúng tôi sống sót một cách thần kỳ. Nếu không phải vì anh trai tôi xúc phạm nhà họ Trương thì cả hai chúng tôi đã không sao rồi. Haizz, tôi thực sự hối hận vì dính vào loại thuốc này. Nếu không, chúng tôi đã có thể sống một cuộc sống yên bình.” Người đàn ông thở dài.
Đặng Luân Hy chậm rãi quay đầu lại nhìn Trương Thiên Dương. “Ý của anh ta là gì? Thiên Dương, lúc đó có phải là Hiểu Vị cứu cậu không?”
Trương Thiên Dương xoay người dựa vào tường. Anh lấy ngón tay che mắt khi môi anh cong lên thành một nụ cười.
‘Hiểu Vi, còn bao nhiêu điều anh không biết về em nữa? Ai có thể nghĩ rằng em sẽ lại xuất hiện trong cuộc đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-mu-vo-ngoc/458584/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.