Nói xong anh liền đứng dậy, Ứng Hiểu Vi cúi đầu chào ba me nuôi rồi nối gót theo sau anh. Cả ba người đều sững sờ khi nhìn cô đi theo Trương Thiên Dương một cách hào hứng. Phương Dạ Ngôn cảm thấy như muốn phát điên lên khi mọi thứ không như bà mong muốn. Hai mẹ con bà đều muốn lợi dụng Ứng Hiểu Vi để đổi lấy quyền lợi, nhưng không ngờ cô lại có được hạnh phúc đã thế còn bị mất tiền. Trên thực tế, họ không bao giờ muốn cô sống vui vẻ như vậy. Tình trạng hiện tại của Ứng Hiểu Vi không phải như bọn họ muốn thấy. Trương Thiên Dương bị mù đã đành chẳng lẽ não cũng có vấn đề. Anh không thấy rằng cô rất ngốc? Làm thế nào mà anh có thể yêu và chiều chuộng cô nhiều như vậy? Anh thậm chí đến thăm Bùi gia vì lợi ích của cô? Họ còn không ở lại vài ngày, họ đến chỉ vì tiền. Điều này quả là một sự sỉ nhục đối với người nhà họ Bùi. Rốt cuộc Ứng Hiểu Vi ngốc thật hay chỉ giả vờ? Họ không biết. Trong lúc hai mẹ con tức điên một thì Bùi Khánh Hùng tức điên mười. Ông vung tay tát vào mặt Bùi Ngọc Tuyết. “Lại là ý tưởng của mày, có phải không? Danh tiếng của gia đình họ Bùi bây giờ đã bị mày bôi nhọ rồi. Mày nghĩ nhà họ Trương là thứ mà mày có thể chơi sao?” Bùi Ngọc Tuyết không nói nên lời. Một lúc lâu sau, cô kêu lên chừng như rất oan ức.
“Ba đánh con? Ba, sao ba có thể đánh con? Con là con gái ruột của ba kia mà, sao anh có thể đánh con chứ?” Phương Dạ Ngôn cũng không thể chịu đựng được nữa, bà đã đẩy Bùi Khánh Hùng ra. “Tại sao ông lại vì một đứa không cùng huyết thống mà đánh Ngọc Tuyết? Con bé đã làm gì sai? Tại sao ông lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo và hùng mạnh trước mặt hai mẹ con tôi mà cúi đầu trước nhà họ Trương? Ông không thể cứng rắn hơn một chút với nhà họ Trương sao? Thiên Dương là con rể của nhà họ Bùi, việc gì phải hạ thấp mình trước cậu ta. Khi có cậu †a ở đây, ông tỏ ra khúm núm sợ sệt, khi cậu ta đi rồi, ông mới giận dữ. Sao ông hèn quá vậy?” Phương Dạ Ngôn càng nói, Bùi Khánh Hùng càng giận hơn. “Sao bà dám lên kế hoạch chống lại Trương gia? Có phải bà muốn đưa gia đình chúng ta vào chỗ chết? Thứ đàn bà ngu xuẩn” Phương Dạ Ngôn che chắn cho Bùi Ngọc Tuyết đang khóc sau lưng khi bà đối mặt với chồng. “Tôi đã lập kế hoạch chống lại cậu ta như thế nào? Chính ông nhất quyết muốn gả con gái cho một kẻ mù lòa, đứa con gái mà tôi đã nuôi nấng vô cùng khó khăn và hết mực yêu thương. Dùng một kẻ ngu ngốc như Ứng Hiểu Vi để kết hôn với tên khiếm thị kia chẳng phải là xứng đôi vừa lứa rồi sao? Tên Trương Thiên Dương thậm chí còn không hề phàn nàn khi cưới một cô vợ ngốc. Ông đang sợ cái gì chứ? Bùi Khánh Hùng, dù gì thì ông cũng từng là một người lính, ông còn nói rằng ông đã bị bắn trước đó. Sao ông có thể để cho một người mù làm ông sợ đến mức này?” Phương Dạ Ngôn đột nhiên chỉ vào những món quà mà Trương Thiên Dương đem tới. “Nhắc mới nhớ, gia đình họ Trương có mục đích gì sao nếu không, tại sao họ lại gửi nhiều quà cho chúng ta như vậy? Tôi đang nói với ông đấy, Khánh Hùng, hãy mạnh mẽ lên. Bây giờ ông đã là ba vợ của cậu chủ trẻ tuổi của gia tộc họ Trương giàu có nhất thành phố. Chúng ta đã nuôi nấng Hiểu Vi lớn lên, đã đến lúc nó nên tỏ lòng hiếu thảo được rồi đấy. Con nhỏ ngu ngốc đó thực sự đã nói với Thiên Dương về một trăm triệu. Một gia đình giàu có như vậy lại có cản đảm mở miệng đòi tiền. Không biết cậu ta não tàn hay là cố tình chơi khăm chúng ta. Thật là một câu chuyện hài hước.” “Bà…” Bùi Khánh Hùng chỉ vào người Phương Dạ Ngôn, môi ông run rẩy, không nói được lời nào. Sau đó, ông chán nản bỏ tay xuống. Ông còn biết phải làm gì khi những gì vợ ông không sai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]