Cầm Du kích động, muốn chạy đến chỗ của Diệp Lục Bắc ngay nhưng không thể.
Nhìn hắn trong bộ dạng như vậy, khiến cô thật sự cảm thấy rất đau lòng.
Diệp Lục Bắc bị xích có vẻ đã lâu. Quần áo trên người rất bẩn thỉu, đầu tóc rối xù, cả người hốc hác không có sức sống. Cô không thể nhìn nổi cảnh này nữa mà quay mặt đi, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lục Nam khoá cửa rời đi, anh ta treo chìa khoá ở góc tủ bên ngoài phòng khách. Cô đứng nấp ở một chỗ rất lâu, chờ đợi cơ hội mới đi ra lấy chìa khoá mở cửa phòng.
Khi Cầm Du vừa đẩy cửa ra, cô như chết sững khi thấy Diệp Lục Bắc trước mặt. Hắn đang từ từ mở túi thức ăn ra, cả căn phòng mùi ẩm mốc và mùi đồ ăn thiu rất khó chịu. Cầm Du mặc kệ mà chạy đến chỗ của Diệp Lục Bắc, mặc kệ trên người hắn có bẩn thỉu mà ôm chặt lấy hắn.
- Lục Bắc... Em... Tìm thấy... Anh rồi...
- Cầm Du?
Chiếc đũa trên tay Diệp Lục Bắc bỗng rơi xuống.
Hắn nhìn người con gái đang ôm mình thì bất ngờ không kịp phản ứng. Phải nói rằng mấy tháng nay hắn đã rất nhớ cô. Mỗi lần nằm ở cái nơi quỷ quái này, mỗi lúc mỗi phút hắn đều nhớ đến cô.
Bàn tay của Diệp Lục Bắc hơi động lại vang lên tiếng xích. Cầm Du liền cố gắng để bản thân không chảy nước mắt nữa nhưng cái tiếng xích nào khiến lòng cô như nhói một cái.
- Em có ổn không? Con của chúng ta sao rồi?
Đáng lẽ người phải hỏi câu này chính là Cầm Du mới phải. Diệp Lục Bắc lúc nào cũng vậy, hắn thậm chí đến cả bản thân không lo mà lại đi hỏi han cô đầu tiên.
Cầm Du buông Diệp Lục Bắc ra, cô cầm chìa khoá định mở xích ra nhưng không tài nào cho chìa khoá vào được. Thử mấy lần cũng không thể mở xích, Cầm Du bắt đầu phát cáu.
- Tại sao cái này không thể mở ra chứ!
- Chìa khoá này là chìa khoá mở cửa phòng thôi. Còn chìa khoá xích thì Diệp Lục Nam cầm rồi.
Nhắc đến Diệp Lục Nam, Cầm Du lại cảm thấy tức. Cô nhìn xuống những đồ ăn trên giường lại nhìn bộ dạng thảm hại của Diệp Lục Bắc thì tức giận vô cùng. Nếu nói trước đây cô thích Diệp Lục Nam bao nhiêu thì giờ cô lại căm ghét anh ta bấy nhiêu.
- Tại sao anh ta lại dám nhốt anh chứ...
- Cầm Du, em ở một mình chỗ này rất nguy hiểm. Em đi trước đi, gọi người đến.
Thật ra, Diệp Lục Bắc rất sợ cô bị Diệp Lục Nam làm hại. Hắn biết rất nhanh Diệp Lục Nam sẽ phát hiện ra điều bất thường. Có thể anh ta sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Chính vì thế, hắn mới khuyên Cầm Du nên rời khỏi đây trước khi quá muộn. Chỉ cần cô không sao, nhất định hắn mới có thể thoát ra. Phần khác, hắn lo lắng cho Cầm Du. Cô mới sinh, không thể gặp nguy hiểm được...
- Em không đi! Em muốn ở lại cùng anh. Em không thể để anh một mình ở đây nữa!
- Cầm Du, thường ngày em thông minh như vậy, sao bây giờ lại cố chấp ở lại để gặp nguy hiểm chứ?
- Vậy anh muốn em phải làm sao? Cứ chạy đi để mặc anh thế này à? Diệp Lục Bắc, anh đã hứa với em rằng lúc em sinh con, anh sẽ ở bên cạnh em mà? Anh đã nuốt lời, vì thế... Em sẽ không nghe lời anh nữa!
Cầm Du rất quả quyết. Cô không phải là kẻ hèn nhát mà cứ thấy nguy hiểm là chạy đi. Vả lại, cô đã gọi cảnh sát rồi, rất nhanh thôi họ sẽ đến. Giờ cô phải ở lại bên cạnh Diệp Lục Bắc, để bảo vệ hắn trước khi còng xích được tháo ra.
Ngay khi Diệp Lục Bắc định nói gì đó, Cầm Du liền giữ chặt mặt hắn mà hôn xuống.
Hàng lông mày của Diệp Lục Bắc hơi cau lại. Hắn lập tức đẩy cô ra, rồi che môi mình lại.
- Em làm cái gì vậy? Cả người anh hiện đang rất bẩn, đừng làm loạn.
- Em không thấy bẩn!
Diệp Lục Bắc cũng hết cách với cô. Mấy tháng nay hắn bị nhốt ở đây, không được tắm rửa. Cùng lắm chỉ có bình nước uống và để rửa mặt cho tỉnh táo mỗi khi gặp ảo giác mà thôi.
Thấy Cầm Du khóc, Diệp Lục Bắc chỉ đành bất lực thở dài. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy cảnh cô khóc như thế một chút nào. Quả nhiên, hắn không thể giận cô quá mấy phút được.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt kia.
- Anh biết không, lúc anh mất tích em đã rất sốc. Anh có biết em đã từng suy sụp thế nào không? Khó khăn lắm em mới biết thế nào là sự ấm áp mà anh mang lại cho em. Vậy mà đùng một cái, anh biến mất. Nếu không phải vì em đang mang bầu con của anh, em đã nghĩ quẩn rồi. Đến lúc sinh, em thật sự rất đau... Đau muốn chết đi sống lại... Nhưng bên cạnh không có anh. Diệp Lục Bắc, đây là lần cuối. Sau này anh mà biến mất nữa, em sợ bản thân không vững vàng tiếp tục được đâu. Em nhất định sẽ đưa anh ra ngoài, anh chưa được nhìn thấy con của chúng ta đúng không? Thằng bé rất dễ thương...
- Là con trai sao?
- Đúng vậy. Anh từng nói với em rằng anh muốn có một tiểu công chúa, xinh đẹp như Diệp Khuê em gái anh đúng không? Lần sau, chúng ta nhất định sẽ có một tiểu công chúa nữa.
Hai người nhìn nhau.
Hơi thở của Diệp Lục Bắc nặng nề. Hắn đã rơi nước mắt. Vừa rồi hắn còn giúp cô lau đi nước mắt, vậy mà người rơi nước mắt lần nữa lại chính là hắn.
Thì ra, cảm giác được một người quan tâm là như vậy. Hắn được đưa đến Diệp Gia từ khi còn quá nhỏ, phải rời xa mẹ mấy năm. Ở cái dinh thự đó, một mình hắn phải trả qua những gì, không một ai biết.
Đến giờ phút này, hắn nhận ra hắn đã không chọn nhầm người.
- Ngốc, chỉ cần là em sinh, đứa nhỏ nào anh cũng yêu thương cả.
Cầm Du đứng dậy, muốn đi tìm kiếm quanh xem có chìa khoá nào để mở xích không.
Có điều, khi cô vừa chạy ra cửa thì bắt gặp Diệp Lục Nam đã đứng đó từ bao giờ. Anh ta nhìn cô, sắc mặt không được tốt, như lâm vào tuyệt vọng không có lối thoát vậy.
Cầm Du đứng bất động tại chỗ, cô giữ khoảng cách với Diệp Lục Nam, đề phòng anh ta.
- Vì sao chứ? Cầm Du... Tại sao không phải là anh? Chẳng lẽ, em ghét anh đến vậy sao?
Diệp Lục Nam càng tiến thêm một bước thì Cầm Du càng lùi lại. Vừa nãy, nếu không phải anh ta vô tình nhìn thấy biển số xe quen mắt thì anh ta cũng chẳng quay lại đây chứng kiến một cảnh này.
- Đúng, tôi không những căm ghét anh mà còn hận anh nữa! Diệp Lục Nam, đời này điều tôi thấy hối hận nhất chính là quen biết anh!
Mặc dù biết Cầm Du sẽ nói ra những lời này nhưng Diệp Lục Nam vẫn cố chấp mà làm tất cả điều sai trái. Anh ta đã đi đến bước đường cùng này rồi, không thể quay đầu được nữa...
Diệp Lục Nam không vội, anh ta lấy từ trong túi ra một khẩu súng đi thẳng vào căn phòng kia. Cầm Du dè chừng lùi lại đến chỗ của Diệp Lục Bắc.
Chỉ thấy Diệp Lục Nam nhìn chằm hai người, ánh mắt vô hồn nói.
- Một trong hai, chỉ có một người được sống! Người còn lại... Phải chết!
- Diệp Lục Nam, anh dám sao?
Cầm Du quát lớn.
- Là em ép anh thôi! Anh không thể quay đầu nữa, em đã căm hận anh rồi. Giờ anh có làm gì thì em vẫn hận anh. Chi bằng... Hôm nay anh sẽ kết thúc tất cả... Cho em, và cho cả 3 người chúng ta!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]