Nhưng rõ ràng người này vừa mới nói "cậu là tân nương của mình" mà?
Toàn thân tôi đã lạnh cóng rồi, miệng tôi tê cứng, muốn hỏi người cứu tôi là ai, nhưng không nói nổi một câu. Trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ kịp nghe người đó nói:
"Đừng nghĩ về hắn nữa, kiếp trước hắn phụ cậu rồi, kiếp này cũng sẽ như vậy thôi."
[...]
Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình nằm dạt vào bờ sông. Trên người tôi lấm lem toàn bùn đất, nhưng lại không có vết thương nào. Tôi ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, vắng lặng không có một ai. Trời đã sáng bảnh, có vẻ như tôi đã ở đây nguyên một đêm rồi.
Nơi này chắc chắn không có Phong Bà Bà, nếu bà có ở đây, lão già đê tiện đó làm sao có cơ hội giở trò với tôi? Nghĩ vậy, tôi gắng gượng đứng lên, trở về nhà.
Cả người ướt nhẹp, tôi ngượng nghịu khoanh tay trước ngực, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về. Ngôi nhà của Phong Bà Bà nhìn từ ngoài vào giống như một cái miếu, tôi không tin nổi vào mắt mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng sẵn ở cửa chờ tôi.
Phong Bà Bà!
Tôi mừng rơi nước mắt nhào vào người bà như một đứa trẻ, còn chưa kịp hỏi bà đã đi đâu suốt cả ngày hôm qua thì đã thấy bà đưa tay ôm ngực, ho ra một búng máu.
Tôi kinh hãi hét lên:
"Phong Bà Bà! Bà có sao...."
"Không việc gì, ta già rồi, không việc gì...."
Mặc cho tôi lo sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732156/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.