Trong lúc đôi vợ chồng độc ác này chuẩn bị xé tôi thành hai mảnh về hai phía, thì bất chợt "phanh phanh" hai tiếng, hai thanh kiếm từ đâu bay đến, xuyên qua đầu hai kẻ này. Bọn chúng trợn ngược mắt, thất khiếu chảy máu rồi từ từ tan biến mất.
Hai thanh kiếm lại tự động bay trở lại hướng mà chúng vừa từ đó bay đến, tôi kinh ngạc nhìn theo, không tin nổi vào những gì mình thấy.
"Ngươi không có tư cách cứu cô ấy."
"Ta mới là người phải nói câu đó!"
"Phong Dạ Huyết, đến khi nào ngươi mới chịu buông tha cho Dạ Nguyệt?"
"Buông tha? Cô ấy vốn dĩ đã là tân nương của ta rồi!"
"Được! Vừa rồi cả hai chúng ta cùng cứu được cô ấy, ngươi có dám cạnh tranh công bằng với ta không?"
Hai người đàn ông đang đánh nhau, người mặc áo trắng chính là người điểm bông hoa lên trán tôi, còn người mặc áo đỏ che mặt nạ khiến tôi không nhìn được khuôn mặt anh ta. Tôi còn ngơ ngác không hiểu bọn họ đang tranh cãi về vấn đề gì mà lại nhắc đến tên tôi, thì cách đó không xa lại có tiếng nước chảy nghe rõ mồn một.
Chỗ đó có hai bóng dáng đang đánh nhau bằng nước, một người là Phong Bà Bà, người còn lại là một ông lão, râu tóc dài loà xoà, bạc trắng y như tóc của Phong Bà Bà vậy.
Tôi mặc kệ hai người đàn ông đang đấu kiếm quyết liệt, chạy về phía Phong Bà Bà. Đối với tôi lúc này, an nguy của bà mới là quan trọng nhất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732151/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.