"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại có mặt ở đây?"
Rõ ràng tôi về thôn một mình mà, lẽ ra cô ấy phải đang ở thành phố chứ?
Vô Diện có vẻ bất đắc dĩ lắm, thở dài thườn thượt rồi trả lời:
"Là em lén đi theo chị! Nếu không thì lúc chị uống say bất tỉnh ở quán bar đã bị lên báo từ lâu rồi!"
Tôi thở phào một hơi, không dính scandal là tốt rồi. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi ảo não. Người quan tâm lo lắng cho tôi lúc này chỉ có trợ lý, chứ không phải người tôi luôn đặt trọn niềm tin. Dạ Huyết, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì, đang làm gì vậy?
Tại sao lại bỏ mặc tôi, lạnh nhạt với tôi như thế? Tất cả những lời hứa trước khi kết hôn đều chỉ là nói dối thôi sao?
Vô Diện cứ nhìn tôi mãi, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tiếp xúc nhiều với nhau rồi, cô ấy nghĩ cái gì làm sao tôi lại không biết chứ. Tôi hỏi thẳng:
"Em có chuyện muốn nói sao? Có phải liên quan đến Dạ Huyết không?"
Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng cô ấy vẫn phải nói:
"Chị Dạ Nguyệt... chị... chị có... em bé rồi..."
Từng chữ rõ mồn một lọt vào tai tôi, tôi như chết sững tại chỗ. Bất ngờ đến nỗi không phản ứng kịp, tôi phải ngây ra mất một lúc rồi mới mở miệng nói được:
"Thật... thật chứ? Dạ Huyết... anh ấy đã biết chưa..."
Nghe đến đây, Vô Diện lộ rõ vẻ khó xử, ấp a ấp úng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732091/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.