Có phải tôi đã quá hồ đồ rồi không? Có phải anh ấy có nỗi khổ không thể nói không?
Viên cảnh sát thông báo với tôi rằng Dạ Huyết không muốn gặp tôi xong, có lòng tốt nhắc nhở tôi nên bình tĩnh, đừng làm loạn, để đám phóng viên bắt gặp thì hình ảnh của tôi lại càng xấu thêm. Nhưng tôi còn đâu tâm trí mà để ý hình ảnh gì nữa, tôi gào hét như một kẻ điên, nhất quyết đòi gặp Dạ Huyết cho bằng được.
Cặp đôi Vô Diện cản tôi lại, tên Vô Diện từ đầu đến cuối im ỉm chẳng nói gì, một bộ dạng cao thâm khó lường, đột nhiên vung tay lên. Tôi chỉ kịp cảm nhận được gáy mình đau nhói, sau đó trước mắt là một mảng tối đen.....
Một tuần trôi qua.
Tôi chẳng nhớ mình đã làm thế nào để vượt qua thời gian một tuần này nữa.
Dạ Huyết nổi tiếng đến thế nào, việc anh ấy tự thú, ngồi tù khiến cả giới giải trí như bùng nổ. Anh ấy vẫn như trước, nhất quyết không chịu gặp tôi. Tôi chỉ có thể nghe ngóng tin tức từ khắp mọi nơi, từ đồn cảnh sát, đến người làm trong nhà, cả phía người nhà nạn nhân nữa.
Đại khái mọi người đều nói với tôi rằng, Dạ Huyết bị thám tử điều tra, trong lòng bực bội, trong lúc nóng nảy không kiềm chế được đã gây tai nạn với họ, rồi còn mua chuộc bác sĩ trong bệnh viện rút ống thở của họ nữa.
Tất cả mọi người đều nói như vậy, nhưng tôi không tin! Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi bây giờ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732087/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.