Tôi giật mình, lắc lắc đầu. Âm Dạ Nguyệt kiếp trước nhoẻn miệng, cười giảo hoạt:
"Cô đó, làm mẹ rồi, tốt nhất bớt tạo nghiệp đi! Chúng ta về thôi."
Tôi ngớ người, hình như cô ấy đang ám chỉ chuyện tôi bức ép lấy khẩu cung đám người kia. Nghiệp cái gì mà nghiệp, đây gọi là đối với kẻ ác tuyệt đối không thể nhân nhượng.
[...]
Tôi đã cố gắng ngủ nhưng không tài nào chợp mắt được. Tưởng tượng đến lúc Dạ Huyết được minh oan, được thả ra, tôi lại không thể nào bình tĩnh được. Trời vừa sáng, tôi đã hấp tấp mang khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt thâm sì như gấu trúc vì thức nguyên đêm đi đón anh ấy.
Kết quả, anh ấy vừa trông thấy tôi, ánh mắt vốn lạnh lẽo vô hồn bỗng sáng rực lên. Tôi kích động vô cùng, quả nhiên anh ấy vẫn quan tâm tôi, để ý đến tôi mà!
Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng được mấy giây, Dạ Huyết đã lạnh mặt, giọng nói phát ra như những cơn gió lạnh tạt vào mặt tôi:
"Em đến đây làm gì? Không phải anh đã nói không muốn gặp em sao?"
Tôi sững người, không tin nổi anh ấy sẽ phản ứng như vậy, nhất thời ngơ ngác không biết đáp lại thế nào. Trợ lý Vô Diện đi cùng tôi có vẻ nhìn không nổi, tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Dạ Huyết mắng sa sả:
"Anh có còn là con người không? Đồ bạch nhãn lang này, anh có biết nhờ ai mà anh mới được thả ra ngoài không?"
Đáp lại những lời chỉ trích của Vô Diện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-vo-ma/2732081/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.