A1 “Không phải, sao tôi lại có thể làm như thế…” Cô gái nhỏ rất nghiêm túc khoát tay, chắp tay lại, chớp chớp mắt nhìn anh: “Tôi được người khác nhờ vả, làm ơn giúp tôi đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng như có luồng điện chạy qua sống lưng anh, đôi mắt to tròn biết nói của Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt nhỏ bé đáng thương, giống như một chú mèo con đang chờ đợi tình cảm của chủ nhân, thật khiến người ta không muốn tàn nhẫn mà nói điều gì đó khó khăn với cô.
Lần đầu tiên, Lãnh Mạch bỏ qua lập trường của mình một cách không khoan nhượng như vậy: “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc”
“Vậy thì cảm ơn anh nhé! Tôi biết anh là ngoài lạnh trong nóng mài”
Anh dường như có khả năng miễn nhiễm rất thấp đối với tiếng cười của cô, có chút hoảng hốt quay đầu lại, không dám nhìn cô, nhanh chóng chạy trốn.
Trước khi nhảy ra khỏi cửa sổ, Lãnh Mạch đột nhiên nói: “Buổi tối ngủ ngon, đừng đá chăn ra.”
Anh đang điên rồ gì vậy? Tự nhiên nói một câu như thết Lãnh Mạch không ngừng chạy theo làn gió đêm, cố gắng dùng gió để làm mờ vết đỏ trên khuôn mặt của mình, anh đã phát điên rồi, và anh đỏ mặt vì một người phụ nữ! Mẹ nó, anh đang đỏ mặt!
Kể từ khi gặp người phụ nữ đó, anh thực sự không giống chính mình.
Anh chạy về nhà rửa mặt bằng nước lạnh, rửa một lúc lâu, cuối cùng đầu anh cũng nguội lại, anh lại bắt đầu choáng váng, khi quay lại giường, trên đầu anh tràn ngập nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ma-cua-em/1678237/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.