Chương trước
Chương sau
Ác Ma Chỉ Vương im lặng lần nữa.
Tôi không ngờ mình sẽ mäc kẹt ở chỗ Ác Ma Chi Vương này, tôi luôn có lòng tin trăm phần trăm răng Ác Ma Chi Vương sẽ giúp tôi, nhưng bây giờ…
“Lãnh Mạch cũng chết ư?” Một giọng nói ngây thơ vang lên từ đỉnh đầu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Bé Rồng nhỏ đứng ở một góc câu thang, kéo theo một chiếc đuôi màu hồng, hai lỗ tai hình nửa bầu dục trên đầu vô cùng đáng yêu, cô bé lớn rồi, cơ thể nhỏ bé đã bắt đầu xuất hiện đặc điểm của Long Tộc.
Tôi bông nảy ra một ý, nói: “Lãnh Mạch sẽ chết, chết thảm thương luôn ấy chứ, nếu như bố em chịu cứu chúng ta mới không sao.”
Vừa nghe xong, bé Rồng nhỏ khóc oà lên, chạy vọt xuống dưới, nhào vào lòng Ác Ma Chi Vương: “Con không biết! Con không cho Lãnh Mạch chết! Nếu cha không giúp họ, cha không cứu Lãnh Mạch thì con chết cho cha xem! Hu hu hul”
Ác Ma Chỉ Vương nhức hết cả đầu, xụ mặt xuống nhìn tôi: ‘Cô nhóc, cô ác lắm đấy.”
Tôi không nhịn được cười.
Cách này đúng là rất có hiệu quả, trăm lân như: một.
Nể tình bé Rồng nhỏ, Ác Ma Chi Vương đã đồng ý giúp tôi.
“Đưa ngọc cho tôi.” Ông ta nói.
Tôi đưa viên ngọc cho ông ta.
Ác Ma Chỉ Vương nhìn viên ngọc trong tay, sau đó bỏ vào miệng.
“Đi thôi, chúng ta đến Minh Giới.”
“Thế này là xong rồi à?” Tôi còn tưởng cơ thể sẽ phát nổ hay sao chứ, nhưng cuối cùng lại không xảy ra gì hết?
“Viên ngọc tạm thời ngậm hơi thở của tôi rồi, trận pháp phong ấn không cảm nhận được hơi thở của tôi, tạm thời sẽ không phong ấn được tôi nữa, tuy nhiên tôi không thế rời đi quá lâu, chúng ta phải nhanh lên.” Ác Ma Chi Vương vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tôi nhanh chóng đuổi theo: “Vừa đúng lúc chúng tôi cũng không có bao nhiêu thời gian”
Bạch Hổ đang đợi tôi.
“Tốc độ của Bạch Hổ quá chậm, cô đi với tôi.” Ác Ma Chi Vương chặn đường đi về phía Bạch Hổ của tôi.
Bạch Hổ nổi nóng: “Ác Ma Chi Vương, ông dám nói tôi đây chậm à?”
Ác Ma Chỉ Vương ghì vào cành cây nào đó trên cây, trên đất mở ra một cái hố, có thứ gì đó từ từ trồi lên.
“Gì vậy! Tên lửa?” Tôi còn tưởng mình nhìn nhâm chứ, ra sức dụi mắt, tôi không nhầm, trước mắt tôi là một chiếc tên lửa cỡ nhỏ!
“Không phải cô đang gấp lắm à, mau đến đây:’ Ác Ma Chi Vương đã bước vào trong, đúng là khó tin mà…
Bé Rồng nhỏ cũng theo vào, Bạch Hổ biến thành người cũng chen vào theo, một chiếc tên lửa nhỏ nên trông chật chội hẳn.
“Ai bảo các người đều chen vào hết thế” Cái bụng lớn của Ác Ma Chi Vương bị ép chặt nên rất không thoải mái, lẩm bẩm gì đó rồi đóng cửa khoang tên lửa.
Đây là lần đầu trong đời tôi được ngồi trong tên lửa, cảm giác này… Không biết hình dung thế nào, chỉ có thể nói, đúng là nhanh như lên được trời!
Chúng tôi đi xuyên qua mười chín tâng địa ngục, trực tiếp xông thẳng tới Minh Giới.
Tên lửa này rất tiên tiến, còn có cả bản đồ dân đường, Ác Ma Chi Vương điều khiển tên lửa, chúng tôi bay đến trên đỉnh núi tuyết.
Vân là đến hơi muộn, từ xa, tôi đã nhìn thấy Lãnh Hiên xuất hiện, đang nói chuyện với đám Lãnh Mạch, trông như sắp mở ra, tôi vội nói: “Ác Ma Chi Vương, mở cửa khoang đi, tôi xuống trước!”
“Không cần gấp vậy, đến rồi.”
Trong lúc im lặng, tên lửa phát ra tiếng nổ cực lớn, chúi đầu đáp xuống đỉnh núi tuyết.
Chúng tôi ngồi trong khoang tên lửa, bị rung lắc đến nỗi suýt thì tôi ói hết ra đất.
“Ô kìa, ngại quá, hết dâu rồi.’ Ác Ma Chi Vương vừa nói vừa mở cửa khoang ra.
Cả đám chúng tôi thảm hại lăn ra từ trong khoang tên lửa, lăn ra thật, còn cạp thêm một mồm tuyết, không có tí thẩm mỹ nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.