Chương trước
Chương sau
“Cô còn muốn làm cái gì nữa? Ngay cả đồ vật cũng không bằng” Giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ ngông cuồng, phát ra từ trong ngực tôi.
Tay trái của tôi câm mũi kiếm sắp đâm vào ngực.
Hồng Hồng sững sờ, thông qua đôi mắt của cô ấy, có thể nhìn thấy mái tóc dài của tôi lập tức biến thành màu đỏ tươi như máu. Giây tiếp theo, chiến khí trong cơ thể tôi đột nhiên tăng vọt, chiến khí rất mạnh, khiến Hồng Hồng thậm chí còn không dám đón đỡ, bị ép lùi khỏi cơ thể tôi, nhảy ra khỏi hố.
Tôi chậm rãi đứng dậy từ trong hố, lau máu trên miệng.
“Mộ Tụ? Sao ông lại tới?”
Đúng vậy, vào thời khắc mấu chốt, quỷ thân đã ở nhờ trong cơ thể của tôi, thay tôi chặn một kích chí mạng.
“Gọi tôi là Mộ Tu đại nhân” Quỷ thân nói trong lòng tôi.
Tôi đảo trắng mắt: “Không phải ông không muốn bị triệu hồi hay sao? Không phải sách cổ tiên tri đã bị…đợi đãt”
Tôi nhớ ra rồi! Lúc trước, sau khi nói chuyện với quỷ thần và tỉnh lại, Hàn Vũ đã quên thu sách cổ tiên tri về!
Trong khoảng thời gian này, sách cổ tiên tri vẫn luôn ở trong cơ thể tôi!
Sách cổ tiên tri mà Hàn Vũ đã quên lấy lại, đã cứu tôi một mạng, không, người cứu tôi là Một Tu.
“Tôi vân không hiểu, không phải trước đó ông kêu tôi cút hay sao? Tại sao bây giờ ông lại tới?” Tôi hỏi ông 1a.
“Phí lời gì thế?” Hiện tại Mộ Tu đã chiếm quyền khống chế cơ thể của tôi, dùng cơ thể của tôi rồi chậm rãi đứng dậy.
“Không phải ông thích tôi đấy chứ?” Tôi nói đùa với ông ta.
Kết quả đổi lại là một tiếng cười lạnh của ông ta, sau đó ông ta dùng hai tay bóp ngực tôi một cái: “Chỉ dựa vào một người phụ nữ trước và sau khi cởi quân áo chảng nhìn ra được gì như cô, cũng chỉ có tên đàn ông mắt bị mù, còn ngái ngủ, và óc bã đậu mới có thể nhìn trúng thôi.”
Tôi bị chọc tức, giậm chân trong nội tâm: “Ông bỏ tay ra khỏi ngực tôi ngay! Ông dùng tay tôi đụng vào ngực tôi làm gì? Làm thế tôi giống biến thái lắm!”
“Tôi có thể dùng hai tay của cô để cởi quần cô nữa nhé, có muốn nhìn thử không?”
“” Không ngờ Mộ Tu cũng là một tên biến thái, tôi chịu thua: “Mộ Tu đại nhân ông thắng rồi, có thể bắt đầu chuyện chính được chưa?”
Lúc này Mộ Tu mới từ bỏ, nhìn Kiếm Thần bị ném trên mặt đất, hơi nhíu mày, rồi nhặt kiếm lên, nhìn nó với ánh mắt đau buồn.
“Không ngờ qua một nghìn năm, Kiếm Thần vân còn ở đây, tôi còn có thể đụng vào nó, Kiếm Thần đã hủy diệt Nhan Nhi… linh hôn của Nhan Nhị, đại khái đã tiều tan trong khoảng thời gian bị Kiếm Thân phong ấn, và rời đi rồi, rời đi rồi… Đúng vậy, những người trong quá khứ đó, những người bạn đó cũng đã rời đi rồi, chỉ còn lại, còn lại một mình tôi..”
Linh hồn của Nhan Nhi đó có khả năng thật sự đã không còn ở trong Kiếm Thần nữa. Cách một nghìn năm, những linh hồn mà Kiếm Thân căn nuốt, đại khái cũng giống như Một Tu đã nói, biến mất cùng với thời gian.
“Người còn lại từ một nghìn năm trước không chỉ có ông thôi đâu, mà còn có người anh em của ông, Tống Dật nữa” Tôi nói với ông ta: “Mà Kiếm Thần này cũng đã được giải thoát khỏi phong ấn, một lần nữa được đánh thức, và lại hấp thụ những linh hồn. Hiện tại, trong Kiếm Thần này có linh hồn của chín trăm chín mươi chín cô gái, một trong số đó, là chị họ của tôi, tôi đã không kịp cứu chị ấy”
“Người thân của cô sao…?” Mộ Tu giơ cao Kiếm Thần khỏi đỉnh đầu, xuyên qua đôi mắt, tôi cũng có thể nhìn thấy trong thân Kiếm Thần tản ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
“Mộ Tu, ông phải cẩn thận, oan hồn của những cô gái bên trong Kiếm Thần này rất mạnh, sẽ sinh ra bóng ma, nếu giết hại quá nhiều nó sẽ dê dàng căn nuốt ông, cướp mất ý thức của ông, đến khi đó sẽ rất nguy hiểm” Tôi nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Mộ Tu thản nhiên: “Cô có biết bản chất của quỷ thần là gì không?”
“Bản chất của quỷ thần sao?” Tôi sững sờ, nhìn vê phía Hồng Hồng đang trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận ở bên ngoài hố: “Tôi không biết”
“Nguyên nhân khiến quỷ thần trở nên mạnh hơn, là vì trong lòng sinh ra tà niệm cực lớn và những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt. Ví dụ như ghen tị, oán hận, lại thêm trận pháp đặc biệt, và người đặc biệt hỗ trợ. Cái gọi là trận pháp quỷ thần, thực ra có được từ việc hiến tế vô số sinh mệnh tươi sống. Muốn nói đến tà ác, thì trên thế giới này, quỷ thần chính là tà ác nhất”
Trận pháp có được từ hiến tế sinh mệnh…
“Sở dĩ Kiếm Thần có thể trở thành vũ khí mạnh mẽ của quỷ thần, chính là vì oán niệm và thù hận bên trong Kiếm Thần có thể biến thành nguồn suối pháp lực lớn mạnh cho quỷ thân, khiến pháp lực của quỷ thần vô cùng vô tận, mãi mãi không khô cạn” Mộ Tu nhếch môi, nụ cười này xuất hiện trên mặt tôi trông có vẻ vô cùng đáng sợ: “Cho nên, làm sao những oan hồn nho nhỏ này có thể ảnh hưởng đến quỷ thần tà ác nhất được? Oan hồn càng mạnh thì tôi sẽ càng mạnh, thử hỏi, thanh trảm thi kiếm đó có thể tà ác hơn Kiếm Thần được sao?”
Không ngờ quỷ thần vốn cũng hấp thu oán niệm và thù hận, chẳng trách người nào cũng sợ hãi quỷ thần, việc này cũng không phải là không có lý do.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.