Chương trước
Chương sau
Thống nhất thế giới sao?”
“Thống nhất thế giới? Ha ha ha!” Ông ta làm như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, mà ngửa đầu cười to: “Thiên hạ đối với tôi mà nói, muốn có được thì tôi đã lấy từ nghìn năm trước rồi, cần gì nhất định phải khổ sở tính kế cả nghìn năm cho đến tận ngày hôm nay? Lạc Nhu thích làm kẻ trên người khác, làm người thống trị khiến mọi người thuần phục cô ta, là bởi vì tâm lý của cô ta vặn vẹo, không thể thỏa mãn được, chỉ có thể giết hại và chinh phục để bù đắp sự trống rỗng trong lòng mà thôi. Tôi không giống cô ta, nếu có thể, tôi ngược lại cũng không muốn sống lâu như vậy.”
Đúng thật, tính cách của Tống Lăng Phong cũng không giống của Lạc Nhu, nhưng tôi, chúng tôi thực sự không thể hiểu được, một mạng lưới âm mưu lớn như vậy, rồi khổ sở tiến hành một kế hoạch như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Tống Lăng Phong đã cười đủ rồi, ông ta bất chợt thu lại nụ cười, ánh mät bät đầu trở nên hung ác: “Tôi vì muốn báo thủi”
“Vì báo thù?” Hàn Vũ ở bên cạnh lớn tiếng nghi ngờ: “Vì báo thù ai? Báo thù cho ai? Ông muốn giết ai?”
“Tôi muốn giết quỷ thần! Giết người đàn ông đáng chết đó!” Vẻ mặt của Tống Lăng Phong trở nên dữ tợn chưa từng có: “Một nghìn năm trước tôi không thể giết được ông ta, thì một nghìn năm sau tôi phá hủy thế giới này, để tế linh hồn ở trên trời của người đó!”
Vậy mà Tống Lăng Phong lại muốn giết quỷ thần!
Vạch kế hoạch nghìn năm, nhưng ông ta không phải vì mục đích cá nhân, mà là vì giết một người đã chết từ nghìn năm trước, đã không còn tồn tại nữa?
“Ông muốn tế lễ cho ai?” Lãnh Mạch mở miệng.
Tống Lăng Phong nhìn về phía anh một cách hung dữ, đôi mắt đã trở nên đỏ ngầu. Ông ta luôn mang bộ dáng cười điềm tĩnh, đây ngược lại là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng này.
“Sở dĩ, quỷ thần hình thành từ nghìn năm trước, là bởi vì cậu ta không cẩn thận giết chết anh em tốt nhất của mình, rồi rơi vào trong điên cuông. Người đó vì muốn cứu cậu ta, mà một mình xông vào nguy hiểm, tin chắc răng mình đủ quan trọng trong lòng của quỷ thần, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến tâm thần của cậu ta. Ôi, quan trọng sao? Thật đúng là nực cười” Ông ta cười lạnh: “Sự thực chứng minh răng trong lòng của quỷ thần, người đó vốn không hề quan trọng! Bọn họ tranh cãi ở trong điện Quỷ Thân Vương, ậy mà quỷ thần lại đẩy cô ấy vào đài phong ấn, khiến cô ấy trở thành tế phẩm để tạo ra Kiếm Thần! Khiến cô ấy trở thành tế phẩm! Trước khi chết, cô ấy còn gọi tên của quỷ thân! Trước khi chết, cô ấy còn yêu kẻ đã giết chết mình đó một cách thật nực cười!”
Cô ấy? Tế phẩm của Kiếm Thân?
Lúc trước, tôi thường nghe thấy Lạc Nhu nói với Mộ Tu rằng, hình như có người phụ nữ nào đó đã trở thành tế phẩm của Kiếm Thần. Bây giờ Tống Lăng Phong cũng nói như vậy, người phụ nữ này… yêu Mộ Tu sao?
Vậy Tống Lăng Phong thì sao? Ông ta đối với người phụ nữ đó…
“Tôi phải báo thù! Tôi phải khiến tất cả mọi người đều phải trả giá! Tôi phải khiến quỷ thần đi chết đi! Tôi phải khiến toàn bộ thế giới này, toàn bộ Trái Đất đều phải chôn cùng cô ấy!”
Nhìn thấy Tống Lăng Phong trở nên điên cuồng, ai cũng có thể đoán ra được ông ta có tình cảm với người phụ nữ đó.
Phải là tình cảm sâu đậm đến mức nào, mới có thể yêu đến điên cuồng như vậy. Sống tạm bợ cả nghìn năm, giết vợ giết con, tay nhuốm vô số máu tươi, rồi tỉ mỉ vạch kế hoạch, mà mục đích sống duy nhất chính là để hủy diệt thế giới, hủy diệt thế giới đã giết chết người phụ nữ mà ông ta yêu.
Tống Lăng Phong…
Nói nhiều như vậy, nói Lạc Nhu đáng thương và đáng buồn vì tình yêu, nói tình cảm của tôi và Lãnh Mạch đều là kịch bản của cô ta, nói tình yêu thật nực cười và ngu xuẩn. Nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là một người vì yêu mà khổ.
Nhưng những điều này đều không liên quan đến tôi.
Tống Lăng Phong đã giết chết chết cha mẹ ruột của tôi, mối thù huyết hải này, nhất định tôi phải báo!
“Wi¡ báo thù cho Nhan Nhị, tôi đã vạch ra âm mưu một nghìn năm này, chỉ để đợi đến ngày hôm nay!”
Tống Lăng Phong mở rộng hai tay, nhìn về phía Hồng Hồng: “Có biết cảnh giới cao nhất của báo thù là gì không?”
Tất cả chúng tôi đều không nói gì.
Tâm trạng của ông ta đã rất kích động rồi: “Gậy ông đập lưng ông chính là cảnh giới báo thù cao nhất!
Lúc trước quỷ thân Mộ Tu đã giết Nhan Nhi của tôi, hôm nay tôi lại tạo ra một quỷ thân để hủy diệt thế giới đáng chết này! Ha ha ha!”
Hồng Hồng của hiện tại đang ôm trảm thi kiếm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, phía sau là một đôi cánh màu đỏ như máu đang mở rộng, cả người từ trên xuống dưới tản ra năng lượng mạnh mẽ. Nếu dựa theo lời của ‘Tống Lăng Phong, thì Hồng Hồng của hiện tại chính là quỷ thần thứ hai.
Việc này có hơi không ổn rồi.
“Nhưng” Ông ta đột nhiên chuyển đề tài, nhìn về phía tôi một cách dữ tợn: “Tôi không ngờ Mộ Tu lại vân còn sống! Vậy mà ông ta lại giấu linh hồn của mình trong sách cổ tiên tri, rồi tự mình trải qua cuộc sống tự do tự tại! Được, được lắm, nếu ông ta vân còn sống, vậy thì tôi sẽ giết cả ông ta luôn! Không phải cô có thể triệu hồi ông ta ra hay sao? Không ai trong các người có thể đánh lại được hình nhân màu đỏ, trừ khi triệu hồi Mộ Tu. Nào, gọi ông ta ra đi, tôi muốn nhìn thấy ông ta, và người triệu hồi ông ta cùng chết!”
“Ông kêu chúng tôi triệu hồi thì chúng tôi phải triệu hồi sao? Nực cười quá rồi đấy?” Dạ Minh nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.