Chương trước
Chương sau
Có đôi khi, muốn bảo vệ bạn chính là tin tưởng bạn. Bởi vì hiểu rõ tất cả năng lực và trạng thái của bạn, cho nên mới để bạn mạnh dạn tiến lên. Dù sao thì khi không đi được nữa, quay đầu lại, thì tôi đã ở phía sau bạn. Trên thế gian này, không còn gì phải sợ hãi nữa.
Tôi hiểu được tấm lòng của anh, điều mà anh muốn bày tỏ với tôi chính là như vậy. Tôi cũng tin tưởng Lãnh Mạch. Trận chiến này chúng tôi cuối cùng cũng sẽ giành chiến thăng. Minh Giới cuối cùng sẽ là của anh, chỉ cần tôi và anh ở bên nhau thì không có gì phải sợ hãi hết.
Con đường văng bóng người, chỉ có ngựa của tôi và Lãnh Mạch. Hàn Vũ, Diệp Hàn và mấy viên đại soái ở phía sau không xa. Binh sĩ vẫn còn đang thu xếp cho dân chúng ở cửa thành, đồng thời đưa đội hậu cận vào.
Tôi lại hỏi Lãnh Mạch, anh yên tâm khi giao thành phố này cho Không Vương sao? Anh cười nhẹ: “Những việc này em không cần quan tâm. Người đàn ông của em là loại người có tính cách tùy tiện giao thành cho người khác hay sao?”
Tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, Lãnh Mạch chắc chăn đã có kế sách chu toàn, rồi mới quyết định làm như vậy.
Ngay đúng lúc này, tuyết đột nhiên dừng lại.
“Cảnh giác.” Lãnh Mạch giơ tay, nói với đại soái và binh lính ở phía sau.
Binh lính lập tức làm ra tư thế phòng thủ, vây ngựa của anh ở trung tâm.
“Ra ngoài.” Anh nói với khoảng không ở phía trước.
“Không hổ là Chí Tôn Vương, chưa từng có người nào có thể bắt được khí tức của chúng tôi, nhưng vân bị Chí Tôn Vương phát hiện ra.”
Không gian bị bóp méo, trong khoảng không hoàn toàn không có người nào lúc trước, lại xuất hiện hai người, một nam một nữ, trong tay mỗi người cầm một chiếc đèn lồng giấy, họ mặc đồ trắng đội mũ trắng, đạp không mà bước xuống.
Là sứ giả cầm đèn, hơn nữa, lần này còn là hai người tới.
“Xem ra kẻ chủ mưu đó cũng nhận ra nguy hiểm, nên năm lần bảy lượt phái sứ giả cầm đèn tới giải quyết chúng tôi” Lãnh Mạch lạnh giọng nói.
“Chí Tôn Vương tạm thời vân chưa tạo thành mối đe dọa cho chúng tôi.” Người nữ trong đó nói: “Ngược lại người phụ nữ trong lòng ngài, mục đích chúng tôi tới đây cũng chỉ để giết cô ta mà thôi.”
“Giọng điệu thật lớn” Một đại soái ở bên cạnh nói: “Ngay cả vương còn không thể tạo thành mối đe dọa cho các người, kẻ chủ mưu đó của các người mạnh đến thế sao?”
“Chúng tôi nói những lời này hiển nhiên là có đạo lý của chúng. Sứ giả cầm đèn không bao giờ nói dối.” . Đọc thêm nhiều truyện ở — trumt ruyen. or g —
Người nam cầm đèn đáp: “Người có mạnh mẽ đến đâu thì kẻ chủ mưu cũng sẽ không sợ, bởi vì không có người nào có thể mạnh hơn kẻ chủ mưu. Mối lo lắng duy nhất của kẻ chủ mưu chính là đôi mắt của người phụ nữ đó”
Đôi mắt của tôi á?
Quỷ nhãn?
Tôi nhíu mày.
Người nữ lại không nói tiếp nữa, mà đổi đề tài: “Có đôi khi, niềm tin là thứ rất đáng sợ”
Niêm tin?
“Ồ, các người cũng tào lao thật đấy” Tôi cười lạnh: “Kẻ chủ mưu đó lại mạnh đến mức không có người nào có thể địch lại được cơ đấy. Vậy tại sao anh ta vân còn trốn phía sau màn mãi không xuất hiện thế? Nếu dựa theo cách nói đó của anh ta, vậy muốn giết tôi, thì chỉ cần tùy ý ra đây, rồi tự mình giết tôi không phải là được rồi sao? Còn nói quỷ nhấn với chả niềm tin gì đó, kẻ chủ mưu của các người không phải là trước sau mâu thuân hay sao?”
“Kẻ chủ mưu mạnh đến thế nào cũng chỉ là một người, thời cơ chưa đến thì ngài ấy sẽ không tới gặp các người.” Người nữ lại đáp.
“Nếu kẻ chủ mưu của các người lợi hại như vậy, cái gì cũng biết, vậy chắc hẳn cũng biết mối quan hệ giữa tôi và cô gái này chứ nhỉ. Mỗi lần các người tới đều kêu bản vương phải nhường đường, nhường các người giết cô gái này sao, nực cười?” Lãnh Mạch nói.
“Ai có thể chắc chắn được tình cảm của hai người có thể tốt đẹp mãi được chứ? Môi lần ra tay đều hỏi một lần, không chừng có một ngày Chí Tôn Vương ngài sẽ thay đổi ý định thì sao? Dù sao thì giang sơn chỉ có một, mà đàn bà thì lại có vô số, không phải sao?”
Người nam cười bảo.
Lãnh Mạch nở nụ cười lạnh, không muốn phí lời thêm nữa: “Hai người cùng lên đi, bản vương ngược lại muốn xem thử, sứ giả cầm đèn rốt cuộc mạnh đến mức độ nào”
“Đã sớm biết Chí Tôn Vương đại nhân sẽ nói như vậy mà. Nếu đã vậy, vậy chúng ta mau chóng bắt đầu thôi” Người nữ khom người, đặt đèn xuống.
Người nam và người nữ làm ra động tác giống nhau, cùng đặt đèn xuống bên cạnh mình, sau đó hai người tiến lên, rồi đứng yên.
Trong nháy mắt, bọn họ đột nhiên biến mất!
“Vương cẩn thận!” Diệp Hàn lớn tiếng kêu.
Tôi và Lãnh Mạch rất bình tĩnh.
Tôi nhìn vào một khoảng không khí xung quanh, rồi chỉ một ngón tay, cơ thể của Lãnh Mạch biến mất ngay trên lưng ngựa, rồi xuất hiện ở phía ngón tay tôi chỉ.
Băng phóng về phía đó, không gian dao động, người nam đang ẩn thân tránh khỏi công kích của anh.
“Lãnh Mạch, ở phía sau anh” Tôi lại nói.
Anh trở tay ném lưỡi băng qua đó, người nữ đang ẩn thân phía sau định ám sát anh chỉ có thể tránh đi, rồi lại biến mất trong không khí.
Lãnh Mạch đứng khoanh tay, băng quấn quanh dưới chân anh.
Hai sứ giả cầm đèn này không chỉ biết ẩn thân, mà chiêu thức tấn công cũng rất vặn vẹo, và kỳ quái.
Nhưng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.