Chương trước
Chương sau
“Cháu khoẻ lên nhiều không sao nữa rồi. Chúng †a… xuất phát thôi nhỉ?” Tôi rụt cổ nói lí nhí Lưu Nguyệt cười trước: “Cô chẳng có tiền đồ gì Đồng Đồng à.”
Lưu Uý cũng cười theo: “Có vẻ như cháu Đồng rất sợ vương của cháu nhỉ”
Tôi gục cả mặt vào khăn quàng rồi.
Đúng lúc này đội ngũ cũng đã chỉnh đốn xon, tôi chuyển chủ đề chạy đi tìm Tống Tử Thanh.
Đến tận khi chuẩn bị lên lưng ngựa rồi mà Lãnh Mạch vân không quan tâm tôi. Anh lên ngựa một mình làm tôi xấu hổ. Tôi bực bội thở phì phò chạy đi tìm Tống Tử Thanh: “Tống Tử Thanh anh đưa em đi!”
“Lên đây!” Tống Tử Thanh với tay đón tôi Cơ tể tôi bị sức mạnh lôi về ngồi vào lòng Lãnh Mạch.
“Anh không để ý em còn gì! Anh bro em xuống!”
Tôi lườm tức giận.
“Ai cho em nói cười với người tộc Dược Sư!”
Đúng là vô lý đùng đùng!
“Bỏ em xuống! Em phải đi nói chuyện với tộc Dược Sư tiếp!”
“Mơ tưởng!” Lãnh Mạch ôm chặt tôi, kéo cương ngựa phi ngựa chạy.
Tôi và anh chạy như băng trong băng tuyết, ngựa chạy rất nhanh nhưng có Lãnh Mạch ở bên tôi không Sợ sẽ ngã ngựa.
“Lãnh Mạch thối tha! Bao giờ thì anh mới có lý chút đây! Lần nào anh cũng trưng cái mặt đó cho em xem!
Em cũng phải trưng cái mặt ấy cho anh xem!”
Lãnh Mạch không trả lời.
“Được rồi! Anh im lặng chứ gì! Anh im lặng thì thôi!
Em cũng không nói chuyện với anh nữal” Tôi giận dôi theo anh vì tôi biết chắc chăn anh sẽ nhường tôi.
Đúng vậy, chúng tôi chiến tranh lạnh chưa đây năm phút mà Lãnh Mạch đã đầu hàng, anh buồn bã: “Lân sau không được phép ở gần phái khác gần như thế, nói chuyện lâu như thế, cười tươi như thế. Anh sẽ ghen, anh sẽ rất giận”
“Hừ!” Tôi đập mạnh đầu.
Lãnh Mạch nhìn tôi: “Chỉ có anh mới chiều em không màng không nể nang đất trời”
Hoa tuyết bay bay rơi xuống đầu chúng tôi, chỉ có tôi và anh cưỡi như phi như bay trong đất trời phủ đầy tuyết trắng không có điểm đầu, không có điểm cuối như tương lai của tôi và anh.
“Lãnh Mạch, anh sẽ không xa em nữa đúng không?” Tôi hỏi.
“Đời này kiếp này anh sẽ không tha cho em, em cũng đùng hòng rời khỏi anh” Anh nói.
Tôi ngửa mặt vui vẻ.
Tôi muốn bước hết cuộc đời này với Lãnh Mạch. Đi thẳng về phía trước cho đến khi chúng tôi không còn cất được bước chân, cho đến khi chúng tôi nằm trên giường mười ngón tay đan chặt sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Ở rừng cây nói đó dưới chân Lôi Thành.
Tôi và Lãnh Mạch đến trước đã có binh lính đang đón và dät ngựa cho Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch không xuống ngựa và cưỡi ngựa đưa †ôi vào trong rừng: “Dạ Minh đâu?”
Bấy giờ tôi mới nhận ra có rất nhiều đại soái và binh lính võ trang chỉnh thế trốn trong rừng. Rất nhiều quân đoàn Huyết Đồng cũng có mặt ở đây. Đường Dịch nhìn thấy tôi, phấn khởi chạy vội đến: “Đại soái!”
“Em vân là đại soái à?” Tôi cười hỏi Lãnh Mạch.
“Không.” Giọng Lãnh Mạch vô cùng trâm thấp nói vào tai tôi: “Là cô gái của anh”
Tôi cười khanh khách, chút giận vừa rồi bay sạch.
Lãnh Mạch đúng là cao thủ tán gái.
Dạ Minh cũng ra khỏi rừng: “Tôi nói Lãnh mặt liệt với bé con này, các anh có nồng nhiệt đến đâu cũng đừng có chậm thế chứ, tôi đợi đến lạnh hết cả mông rồi. Mà tôi còn nghe nói bé con thất khiếu chảy máu, tôi tin em chịu được sẽ không có việc gì. Tôi nói đúng rồi đó chứ, giờ trông em vui vẻ lắm mà?”
Anh ta nói đùa để giấu nöi lo dành cho tôi, không muốn tôi cảm thấy gánh nặng. Dạ Minh anh ta… Cũng trưởng thành rồi.
“Sắp xếp sao rồi?” Lãnh Mạch hỏi.
“Đã chuẩn bị xong tất cả chỉ đợi các anh đến” Dạ Minh trả lời.
Lãnh Mạch gật đầu: “Tốt, tập trung binh lính chuẩn bị, đợi tộc Dược Sư đến là hành động.
“Hành động?” Tôi sững sờ: “Hành động gì?”
Đường Dịch nói cho tôi nghe: “Đại soái, chúng ta sắp phản công toàn diện với Minh Vương Lạc Nhu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.