Chương trước
Chương sau
Tôi và Si Mị đi tới cửa nhà ăn, bắt gặp Lãnh Mạch.
Mặt Lãnh Mạch thoắt chốc sầm đi: “Hai người làm gì vậy?
“Cùng đi ăn khuya mà” Tôi biết chắc chắn Lãnh Mạch đang ghen, chỉ có thể liếc mắt nhìn qua lấy lệ.
Khi tên đàn ông này trở nên ghen ghét nhỏ mọn, dù có nói gì anh ta cũng chẳng chịu nghe lọt tai.
“Không phải Tống Tử Thanh và Đồng Sênh đã đi gọi em rồi hay sao, tại sao lại tới đây cùng với gã đàn ông này? Còn sóng vai cùng đi?!” Những lời phía sau đã nói bằng giọng tức giận.
Tôi nhăn nhó mặt mày: “Em thật sự chỉ đi gọi Si Mị cùng tới ăn cơm thôi.”
“Việc gì phải giải thích với hắn? Loại đàn ông căn bản không tin em này thật chẳng hiểu em thích hẳn ta ở chỗ nào nữa? Tôi có chỗ nào không bằng hắn ta? Đồ ngốc, đi với tôi thôi” Si Mị bước tới ra vẻ như định nắm lấy tôi, nhưng chẳng qua chỉ là ra vẻ thế, không chạm vào tôi.
Tôi biết anh ta chỉ đang đùa, liếc anh ta một cái.
Chưa đợi tôi lên tiếng, Lãnh Mạch đã lôi ngược tôi về từ đằng sau, đè nghiến tôi vào trong ngực một cách đã tàn bạo lại thô lỗ. Tên đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ một nỗi là quá hẹp hòi, ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ. Tôi câm nín cạn lời, đành phải mặc anh, an phận kề lưng vào lồng ngực anh.
Lãnh Mạch và Sỉ Mị trợn mắt nhìn nhau căm ghét, không ai nhường ai nửa bước, bầu không khí căng như dây đàn.
“Tôi nói này hai ông anh, chúng ta có thể đi ăn cơm được không? Tôi đã sắp chết đói rồi đó biết không hả?” Tôi phiền não cùng cực, chen miệng nói.
Trong nhà ăn, Tống Tử Thân nghe thấy tiếng đi về hướng chúng tôi, vừa đi vừa nói: “Ba người muốn đứng làm pho tượng tôi không có ý kiến, nhưng có thể phiền Chí Tôn Vương đại nhân cho người mang thịt nướng lên được không? Ba người không đói bụng, nhưng bọn tôi thì sắp chết đói rồi đây. Cảm ơn”
Tống Tử Thanh tới cứu cánh, tôi nhân lúc Lãnh Mạch hơi lơ là mà bay vút tới Tống Tử Thanh như một cơn gió: “Ôi chao, chết đói mất thôi. Tống Tử Thanh chúng ta đi ăn cơm thôi, còn hai vị môn thần đây, kính mời hai vị tiếp tục đứng gác nha!”
Bấy giờ Lãnh Mạch và Si Mị mới chịu thôi, đi theo sau tôi tiến vào.
Tôi thầm cười trộm.
Nhà ăn tuy lớn nhưng Lãnh Mạch không gọi nhiều người tới, chỉ có đám bọn tôi cộng với mấy đại soái tướng lĩnh thân cận của anh. Những đại soái này tôi có thể nhận mặt phần lớn, tất nhiên còn có mấy người tôi đã quen biết, chỉ là Dục Nghiêu Thành và Mộ Dung Kiệt.. đã bỏ mạng trong cuộc chiến.
Lãnh Mạch không quên những người đã hi sinh, bày một bàn riêng biệt trong góc nhà ăn, bên trên để mấy ly rượu. Trước khi ăn cơm, Lãnh Mạch đi qua bên đó rót rượu trước, giơ rượu lên không trung, dừng lại mấy giây rồi hất rượu xuống bàn, coi như cúng tế.
Tôi nhìn anh từ đằng sau, tuy trước giờ anh chưa từng nói rõ ra là mình đau thương cỡ nào, khổ sở ra sao, tôi vẫn có thể cảm giác được. Trải qua mấy ngày nay, tình cảm giữa anh và những tướng lĩnh đại soái của mình có sâu nặng bao nhiêu, bọn tôi đều chứng kiến tường tỏ. Mỗi lần nhìn thấy thi thể của một vị đại soái, nghĩ ắt tim anh lại siết đau một lần.
Người đàn ông này, trên lưng đã đeo quá nhiều gánh nặng.
Lãnh Mạch tế rượu xong, những đại soái còn lại cũng nối đuôi cúng tế những chiến sĩ đã mất.
Lãnh Mạch đi về hướng bọn tôi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cũng ngồi sát vào bên anh.
Những người còn lại cùng vào chỗ.
Đầu tiên Lãnh Mạch nói sơ lược về thắng lợi hôm nay, cảm ơn và cũng khích lệ những người có mặt, sau đó lại nói về tình thế nguy ngập hiện giờ.
Trước mắt chúng tôi đã không còn e ngại Lạc Nhu, nhưng những chiêu âm hiểm của Tống Lăng Phong thì không thể không chú ý tới. Với cả ban đầu Chung Nhiễm cũng đã nói với tôi là sau lưng Lạc Nhu và Tống Lăng Phong còn có người khác. Trước giờ người đó chưa từng xuất hiện, kẻ địch trong tối chúng tôi ngoài sáng, đây là một nan đề.
Lãnh Mạch sắp xếp công việc kế tiếp, quân đội tạm thời nghỉ ngơi ở Băng Thành hai ngày dưỡng sức, Không Vương cũng đi điều động quân đội của mình.
Nghe nói tộc dược sư và đám quỷ xảo quyệt trên Bất Lương Sơn đã bắt tay chuẩn bị đánh lén thành Minh Vương. Lãnh Mạch cho Si Mị và Tống Tử Thanh mang theo một nhánh quân đội hội ngộ với họ, hơn nữa cũng mời họ lần nữa gia nhập quân liên minh.
Tin tức thắng trận lần này chắc chắn đã lan xa, hẳn tộc dược sư và quỷ xảo quyệt cũng đã nhận được tin tức. Tộc trưởng tộc dược sư nhìn xa trông rộng, chắc chắn sẽ lựa chọn kết minh với chúng tôi.
Sau khi nhận được tin kết minh từ Tống Tử Thanh và Si Mị, chúng tôi sẽ có thể bắt đầu lần tổng công kích cuối cùng, mục đích trước là công phá thành Minh Vương, sau đó mới là tìm ra âm mưu của Tống Lăng Phong.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Lãnh Mạch hỏi.
“Thực ra, còn một vấn đề khá lớn” Tôi lên tiếng yếu ớt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.
“Nói” Lãnh Mạch vẫn đang giận vụ việc ban nãy, thái độ không thể bảo là tốt đẹp.
“Thì là, vấn đề vũ khí của em..” Tôi rụt cổ, hung dữ quá đi, tôi cũng có chọc tới anh đâu, là tự anh không thể vượt qua khúc mắc trong lòng mình đấy chứ.
“Vũ khí cứ bảo thợ rèn làm lại cho em một cái khác là được” Lãnh Mạch thuận miệng trả lời.
“Cái gì gọi là làm lại? Không chừng về sau em sẽ phải chống lại Trảm thi kiếm của Hình nhân màu đỏ nữa đó” Tôi ưỡn ngực, cố gắng tranh thủ quyền lợi cho mình: “Ông Chung Nhiễm bảo em, bảo em xuống không gian ngăn cách dưới lòng đất thành Minh Vương. Ông ấy nói thần kiếm bị phong ấn dưới đó, lúc trước Lạc Nhu lấy thần kiếm ra định cho mình dùng, sau đó mới phát hiện cho dù em đã thay máu thì cô ta vẫn không thể dùng được, mới vứt vào đó. Chỗ đó ‘Tống Lăng Phong đã nói với chúng ta rồi, cùng một nơi bọn Lưu Nguyệt bị nhốt. Lãnh Mạch, liệu chúng ta…”
Lãnh Mạch im lặng.
“Vào thành Minh Vương không phải việc dễ dàng.”
Dương Tàn Nguyệt nói: “Tuy bây giờ Lạc Nhu không đánh lại chúng ta nhưng rốt cuộc thành Minh Vương cũng là chủ thành của Lạc Nhu, đâu đâu cũng có cơ quan cạm bẫy. Khi trước chúng ta đã nhiều lần phái người xâm nhập thành Minh Vương, cuối cùng đều không có kết quả. Không gian ngăn cách dưới thành Minh Vương mà cô nói quá mịt mờ, bọn tôi đều chưa từng nghe tới.”
Đây quả là một vấn đề, tôi nghiêm mặt: “Khi ấy Tống Lăng Phong đã nói muốn đi vào không gian này chỉ có thể để Lạc Nhu dẫn đường thì chúng ta mới tìm được. Nhưng cuối cùng ông ấy lại bổ sung một câu, bảo không chừng tôi có thể tìm được, có phải trong này còn huyền cơ ẩn giấu?”
“Lời Tống Lăng Phong không thể tin” Diệp Hàn đáp lời tôi: “Ông ta gian xảo ranh ma, coi chừng đó là cạm bẫy”
Những đại soái còn lại cũng phát biểu quan điểm của mình.
Trước kia không chỉ họ mà không ít binh tướng đều xem thường tôi, cho là tôi vừa gầy vừa lùn, còn tới đây vướng víu tay chân làm ảnh hưởng tới việc chiến đấu của họ, khiến bọn họ phân tâm. Nhưng bây giờ họ có thể ngồi trên bàn cơm, nói chuyện bình đẳng với tôi như vậy, tức trong cuộc chiến này, tôi đã chứng minh được bản thân.
Bây giờ, tôi cũng có thể đứng bên Lãnh Mạch, cùng chiến đấu với anh, không còn liên lụy tới anh nữa.
“Nếu vậy” Lãnh Mạch lên tiếng, “Ngày mai quân đội nghỉ ngơi dưỡng sức, tôi và cô ấy sẽ tới thành Minh Vương một chuyến.”
“Vương, người không nói đùa đấy chứ?!” Những tướng lĩnh bên dưới đồng loạt kêu lên: “Người sẽ tới thành Minh Vương thế nào? Hai người đi thành Minh Vương, ngộ nhỡ Minh Vương Lạc Nhu đột ngột tấn công, thế thì biết phải làm sao?”
“Không đâu” Si Mị khẽ giọng nói: “Bây giờ Lạc Nhu không dám hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn sẽ ở yên trong thành Minh Vương nghĩ cách chứ không thể tới tấn công chúng ta được. Cô ta vẫn chưa nóng lòng muốn chết như thế”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.