Chương trước
Chương sau
Lôi Thành là cứ điểm quan trọng của thành, cho nên Lôi Thành cũng dê thủ khó công, đối với chúng tôi lúc này mà nói, xem như một trong số ít ưu thế lớn.
Lạc Nhu hôm nay đã sớm chuẩn bị tốt để khiến chúng tôi chết, cô ta để binh lính cắt đứt liên kết giữa Lôi Thành và Băng Thành, núi Xà Hình bị Lạc Nhu trực tiếp hủy diệt cắt đứt, hiện tại đại soái và binh lính ở Băng Thành không thể tiến tới chỉ viện, Lôi Thành bị quân Minh trong ba tầng ngoài ba tâng vây quanh chật như nêm cối, một con ruồi cũng không để lọt.
Chúng tôi là những con thú bị mặc kẹt, Lạc Nhu là thợ săn đi thu lưới đã tính trước mọi việc.
Không khí trên tường thành vô cùng căng thẳng, Lãnh Mạch, Dạ Minh, Si Mị, Tống Thiên Ngân đều đứng ở bên cạnh tôi, cùng chờ đợi quân Minh phía dưới công kích.
Lạc Nhu bay lên không trung, vốn dĩ có lẽ là muốn nói chuyện với Lãnh Mạch, lại thấy tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Lãnh Mạch, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao người phụ nữ bên cạnh cậu ra đây, tôi tha cho cậu và binh lính, dân chúng bên trong thành sống sót, nếu không, hôm nay, chính là ngày tàn sát dân trong Lôi Thành!” Giọng điệu Lạc Nhu tàn nhân, nói chuyện với Lãnh Mạch, sau đó trừng tôi.
“Không cần” Lãnh Mạch tích chữ như vàng trả lời cô ta.
Lạc Nhu hận không thể dùng ánh mắt giết chết tôi, phóng to âm lượng: “Cậu không cảm thấy mình ích kỷ sao? Vì bảo vệ một người phụ nữ mà lấy đi tính mạng của nhân dân vô tội và binh lính cả tòa thành sao? Cậu đã từng hỏi dân chúng bên trong thành có đồng ý hay không chưa? Không phải từ trước đến nay cậu đều muốn được lòng dân sao, cậu xác định đây là phương pháp cậu lấy được lòng dân sao?
Giọng nói của Lạc Nhu rất lớn, mọi người trong thành đang chờ đợi thành bị đánh chiếm đều nghe được lời cô ta nói.
Lãnh Mạch quay sang phía bên kia tường thành, nhìn về phía bên trong thành.
Trên phố lớn ngõ nhỏ đều đứng đầy người, ngoại trừ binh lính chuẩn bị chiến đấu, còn có rất nhiều người già, phụ nữ, trẻ con, dân chúng bình thường tay trói gà không chặt, một bộ phận trước đó dời đi tới Băng Thành, nhưng vẫn có phần lớn người không muốn rời đi, chỉ muốn đợi ở nhà của mình, Lôi Thành.
Một khi thành bị đánh chiếm, dựa theo tính cách hung ác của Lạc Nhụ, có thể sẽ thật sự tàn sát dân trong thành, mấy trăm vạn dân chúng đều sẽ bởi vì lựa chọn của anh mà bị mất mạng, quyết định này thật sự đúng sao?
Nếu tôi là Lãnh Mạch, tôi chắc chắn sẽ do dự.
Nhưng tôi không phải Lãnh Mạch, Lãnh Mạch chân chính, nội tâm tuyệt đối không hề dao động.
Lãnh Mạch mở miệng, nói với dân chúng bên trong thành: “Lời Minh Vương Lạc Nhu nói vừa rồi mọi người cũng nghe thấy rồi, bổn vương từ trước đến nay sẽ không ép buộc bất kì kẻ nào, nếu như mọi người đều hy vọng bổn vương giao người phụ nữ này ra, bổn vương lập tức giao người phụ nữ này ra, đương nhiên, bổn vương sẽ cùng người phụ nữ này chống lại Lạc Nhu, cho dù chết, cũng sẽ cùng chết, chẳng qua mọi người có thể nhận được sự khoan dung của Minh Vương Lạc Nhu. Hiện tại là lúc mọi người lựa chọn, nói cho bổn vương biết mọi người lựa chọn cái gì”
Bên trong thành vô cùng yên tĩnh Phần lớn dân chúng đều chỉ muốn trải qua cuộc sống yên bình, không muốn chiến tranh, không muốn chết chóc, bọn họ còn nhiều con nhỏ, cha mẹ già, không ai muốn cứ như vậy đi tìm chết.
“Nếu muốn để tôi khuất phục uy áp của Minh Vương, cả đời giống như chó sống. dưới bóng cô ta, tôi đây tình nguyện hôm nay cùng đi chết với Lôi Thành!”
Giọng nói của một cô gái nhỏ vang lên trong đám người.
Tôi theo giọng nói nhìn lại.
Trong đám người, người nói những lời này chính là Tiểu Bắc.
Tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn về phía chúng tôi, bắt gặp tâm mắt của tôi thì hơi hơi mỉm cười với tôi.
Không nghĩ tới một nha hoàn nhỏ cũng có thể có giác ngộ như vậy, hảo cảm của tôi với Tiểu Bắc càng nhiều.
“Đúng! Tâm trạng đương kim Minh Vương vui giận thất thường, nếu hôm nay tiếp tục sống sót, vậy tương lai thì sao? Chẳng lẽ cứ vĩnh viên không thấy ánh mặt trời tôn tại, tùy thời tùy chỗ phải làm chó làm nô lệ hầu hạ Minh Vương sao? Nếu nói như vậy, không bằng hôm nay cùng chết đi!” Trong đám người lại có một cô gái trẻ tuổi nói.
“Chúng tôi muốn sống sót, là tự do tự tại sống sót chứ không phải sống dưới áp bách thống trị của Minh Vương, hơn nữa, cô nương kia vì bảo vệ chúng tôi mà liều mạng, hiện tại chúng tôi lại vì sống tiếp mà giao cô ấy ra, sau này còn có mặt mũi nào để giáo dục thế hệ sau, giáo dục con cháu?” Nói chuyện chính là một ông lão cao tuổi.
“Đúng! Chúng tôi nguyện ý cùng Lôi Thành, cùng Chí Tôn Vương cùng sống cùng chết, cùng tiến cùng lùi!
“Nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng tiến cùng lùi với Lôi Thành, với Chí Tôn Vương!”
“Khiến Minh Vương đi tìm chết đi!”
“Khiến Minh Vương cút khỏi Lôi Thành, cút khỏi Minh giới, đi tìm chết đi!”
Đám người bắt đầu sôi nổi đứng lên, cao thấp.
nhấp nhô hô khiến Minh Vương đi tìm chết, có lẽ một số người đã nghĩ đến việc lùi bước, nhưng cũng bị cảm xúc tăng vọt như vậy lôi kéo, đè ép những suy nghĩ lùi bước đó trở về, không dám nói ra.
Lãnh Mạch khế gật đầu, nói với đám người: “Hôm nay mọi người không phụ bổn vương, ngày nào đó bổn vương nhất định không phụ mọi người. Chúng ta không phải dễ dàng chết như vậy, Nhân giới có câu nói gọi là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, chỉ cần niềm tin của mọi người đoàn kết ở bên nhau, kỳ tích sẽ xảy ra, tin tưởng bổn vương, tin tưởng quân đội của bổn vương.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủn lại chọc trúng điểm nhiệt huyết sôi trào của mọi người, không chỉ có đám người, ngay cả binh lính cũng kích động, hô to “Chí Tôn Vương vạn tuế, cảm xúc chiến đấu đã đạt tới đỉnh điểm.
Chúng tôi đều bị lây nhiễm.
Từ trước tới nay chưa lúc nào tôi cảm thấy bản thân hiện tại cũng sẽ nhiệt huyết sôi trào như thế kích động như thế, Lãnh Mạch nói rất đúng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, chỉ cân niềm tin của chúng tôi đoàn kết ở bên nhau, có lẽ kỳ tích, thật sự sẽ xảy ra.
Lạc Nhu nghe thấy lời nói bên trong thành, tức giận: “Bọn ngu xuẩn các người rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tất cả đều đi tìm chết cho tôi!
Công thành!”
Một câu “công thành ” kéo theo có lẽ là mở đầu cho một trận chiến cuối cùng.
Quân Minh bắt đầu điên cuồng công thành, Lãnh Mạch dẫn binh chặn đánh ở trên tường thành, Lạc Nhu ở trên trời ném kỹ năng lớn xuống, Lãnh Mạch, Dạ Minh, Si Mị nghênh chiến, chặn lại công kích của Lạc Nhu, giảm bớt gánh nặng cho binh lính, đá đổ xuống thành, một thùng lại một thùng dầu ném xuống, sau đó Dạ Minh phun lửa, thiêu chết quân Minh.
Quân Minh đã chết rất nhiêu người, nhưng những người đã chết lại biến thành vong linh, tiếp tục tham gia chiến đấu, vong linh chỉ có sau khi bị đốt thành tro bụi mới có thể hoàn toàn biến mất, sức chiến của vong linh đấu rất mạnh, hơn nữa quân Minh. Thật sự quá nhiều.
Cuối cùng có quân Minh bò lên trên tường thành, sau đó không ngừng có quân Minh trên tường thành, hàng rào tường thành bị phá vỡ, bính lính trên tường thành giao chiến với quân Minh.
Hàn Vũ đẩy tôi tới một góc an toàn, Lục Quy cũng trở lại bên cạnh bảo vệ tôi.
Xe công thành đâm vào cửa thành, Sỉ Mị và Tân Tiêu dân binh lính ở sau cửa thành chờ đợi nghênh chiến.
Chiến cuộc trên tường thành nhanh chóng nghiêng về phía Lạc Nhu, quân Minh đi lên càng ngày càng nhiều, binh lính trên tường thành sau khi chết đi biến thành vong linh trực tiếp bắt đầu chiến đấu trên tường thành, Mộ Dung Kiệt anh dũng hy sinh, quân đoàn Huyết Đoàn cũng đã chết rất nhiều người, Đường Dịch trọng thương, Đường Khinh kéo Đường Dịch lùi đến góc thành, sau đó lại nhằm về phía quân Minh như điên.
Dạ Minh bị ác linh Hung Quỷ cuốn lấy, ngọn lửa thiêu nửa ngày mới vừa thiêu chết nhóm người này thì lại có một đám nhào lên, Dạ Minh liên tục lui ra phía sau, trên người cũng có rất nhiều vết thương.
Có mấy binh lính vong linh tấn công về phía chúng tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.