Lạc Nhu dân đầu đội ngũ, thú cưỡi của cô ta là một con quái vật xương dữ tợn. Lá cờ đầu lâu màu đen tung bay trong gió, mang theo bầu không khí âm u quỷ dị. Theo sau Lạc Nhu là một đội quân hùng mạnh, quân đội của Minh Vương ngoài những binh sĩ bình thường của Minh giới ra còn có vong linh, bộ xương, ác linh, ác ma, tử thần thực tử, dường như: những hồn ma khủng khiếp ở sau sáu tâng địa ngục đều đã có mặt rồi. Bầu không khí bên phía Minh Vương tràn đây sự âm u, lực lượng hào hùng, dáng vẻ không thể chống lại được. Ngược lại bên phía chúng tôi, Lãnh Mạch dân đầu, các đại soái quan trọng đứng bên cạnh, sau lưng là đội quân thiết giáp xanh trắng, những lá cờ hình răng nanh cũng thơ đó mà bay lên, chúng tôi không có quái vật gì cả, tất cả đều là binh lính của Minh giới, tuy rằng sức chiến đấu và quân số chúng tôi rõ ràng yếu hơn nhưng khí thế lại không hề thua đối phương một chút nào cả. Hai đội quân đứng đối đầu với nhau. “Lãnh Mạch, những người mà cậu gọi là trợ thủ đặc lực đâu? Tên bất hiếu Dạ Minh đâu? Sao chỉ có mình cậu dám đứng ra đây vậy?” Lạc Nhu lên tiếng trước. “Vậy cô thì sao, Tống Lăng Phong không phải muốn hợp tác với cô thống nhất thế giới hay sao? Cũng không phải là không thấy đâu sao?” Lãnh Mạch đáp lời. Lạc Nhu bật cười, dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành: “Đối phó với các cậu cũng phải dùng đến binh lực như vậy sao? Các cậu thật sự cho răng có thể chống lại tôi sao? Lãnh Mạch, cậu tưởng tôi không biết dã tâm của cậu sao? Dựa vào các câu như thế này có thể uy hiếp được tôi à? Vậy nên tôi mới tùy ý để cậu phát triển thế lực của mình, cậu lại cảm thấy bản thân vô cùng lợi hại rồi sao?” Săc mặt Lãnh Mạch vô cùng bình tĩnh: “Vậy nên cô cũng nghĩ bản thân mình rất mạnh sao?” Ngày xưa Lạc Nhu đối với Lãnh DMachị dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ cô ta lại hận Lãnh Mạch bấy nhiêu: “Lãnh Mạch, sự kiêu ngạo của cậu sẽ do chính tôi giải quyết!” Lãnh Mạch không để ý đến sự khinh thường này, cũng không đáp lại lời cô ta, khí thế của trận đại chiến vô cùng căng thẳng. Tôi hỏi Hàn Vũ răng Dạ Minh đi đâu rồi, Hàn Vũ nói đã đi mai phục rồi, chỉ đợi quân đội của Minh Vương phát động tấn công trước mà thôi. Sau một hồi giẳng co, cuối cùng sự kiên nhân của Lạc Nhu cũng cạn kiệt, cô ta hét lên với đội quân: “Lên hết cho tôi! Ai giết được một binh lính đối diện tôi sẽ thăng cho người đó một tước quan, giết được tướng soái tôi cho người đó vinh hoa phú quý!” Quyền lợi tiền tài luôn là thứ cám dô lớn nhất trên đời này, ở nhân gian cũng vậy, ở Minh giới cũng vậy. Những binh lính được truyền sự khích lệ lao như điên về phía chúng tôi. Quân đội của Lãnh Mạch không động đậy gì, chỉ yên lặng đứng nguyên chô cũ đối mặt với khí thế cuồn cuộn cũng không lộ ra vẻ lo sợ. Quân đội của Minh Vương đã ép đến gần, chỉ còn cách 50 mét, 30 mét, 10 mét, ngọn giáo của hàng đầu tiên của quân linh Minh Vương đã chĩa thắng vào binh lính của Lãnh Mạch mà lao đển. Trên bầu trời đột nhiên có một ngọn lửa bùng lên, quân đội của Minh Vương sửng sốt, trong nháy mắt hỏa diêm bắt đầu lan tràn ra. Khe rãnh phía trước trận đại đã được đổ dầu trước, cùng với hỏa diễm bắt đầu phát nổ. Một đám lớn quân lính của Minh Vương xong đến phía trước liền bị nổ tung. Là Dạ Minh được hỏa diễm bao bọc dần hạ xuống bên cạnh Lãnh Mạch. “Dạ Minh!” Lạc Nhu căn chặt răng nhìn Dạ Minh: “Đồ bất hiếu! Ai là người đã sinh ra mày, nuôi mày, cho mày hưởng vinh hoa phú quỷ! Bây giờ mày lại đi giúp người ngoài, mày tự sờ vào lương tâm của mình đi!” Dạ Minh không hề nói chuyện với Lạc Nhu. Hỏa diêm đã chia cắt hai đôi quân nhưng những thứ này đương nhiên không thể ngăn cản được Lạc Nhu. Trong dám đại soái của cô ta có người am hiểu kỳ môn dị thuật, bằng cách nào đó mà hỏa diễm của Dạ Minh lại quay ngược về phía Lãnh Mạch, nhưng có điều bên phía Lãng Mạch đã có triển khai phương án dự phòng, Dạ Minh nuốt ngược những ngọn hỏa diêm của mình lại. “Thật kinh tởm, giống như đem đồ mà mình đã nôn ra ngoài rồi ăn lại vậy.’ Dạ Minh che miệng muốn nôn. Lãnh Mạch lạnh lùng nhìn về phía trước: “Diệp Hàn, truyền đại quân chuẩn bị xuất trận.” Diệp Hàn nhận lệnh rời đi Đội quân của Minh Vương lại một lân nữa tấn công chúng tôi, lần này đổi lại là những bộ xương và vong linh tạo thành đội quân không chết dân đầu. Dạ Minh lại một lần nữa sử dụng khả năng nuốt của mình, vô số bộ xương và vong linh bị nuốt vào bụng, binh lính của Lãnh Mạch dưới sự chỉ huy của anh cũng hét lên rồi lao vào đội quân của Minh Vương. Trong chiến trường đầy khói lửa và thuốc súng, âm thanh chém giết vang lên khắp nơi, máu bắn tung tóe, mỗi một người lính chết sẽ trở thành xác sống và trở thành sức chiến đấu của Lạc Nhu. Mặc dù Dạ Minh có thể nuốt chửng xác sống nhưng khả năng nuốt chửng của anh ta có giới hạn, khi nuốt đến một mức độ nhất định thì không thể nuốt bất cứ thứ gì được nữa. Nhưng khả năng triệu hồi binh sĩ vong linh của Lạc Nhu vô cùng biến thái, có thể triệu hồi vô hạn những binh lính vong linh! Lạc Nhu trước không tham gia trận chiến, Lãnh Mạch và Dạ Minh vì đề phòng có tình huống ngoài ý muốn gì xảy ra cũng không tham chiến. Phải nói binh lính của Lãnh Mạch quả thực rất giỏi, đối mặt với đội quân của Minh Vương đang không ngừng gia tăng cộng thêm năng lực của vong linh lại có thể ngang tài ngang sức với nhau Chỉ là chiêu thức triệu hồi vong linh của Lạc Nhu quá kinh tởm và biến thái, khả năng nuốt chửng của Dạ Minh cuối cùng cũng đã đạt đến giới hạn anh ta không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì, cuối cùng thì Lạc Nhu cũng đợi được cơ hội này để phát động tấn công. Lạc Nhu vừa ra tay liên chết một loạt binh lính, những người lính chết lại trở thành lực chiến đấu cho Lạc Nhu. Thời gian trì hoãn càng lâu, lực lượng bên chúng tôi ngày càng giảm, trong khi binh lính của Lạc Nhu ngày càng tăng. Binh lính của Lãnh Mạch bắt đầu rút lui, Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng bắt đầu nghênh chiến với Lạc Nhu. Việc chiến đấu của kẻ mạnh sẽ ảnh hưởng đến binh lính, để tránh cho binh lính của mình bị ảnh hưởng nhiều nhất có thể thì chiến thuật của Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng bị hạn chế, hai người họ cũng phải lo lắng về việc binh lính của mình có phải đã rút lui an toàn hay không rồi mới bắt đâu phát động năng lực, nhưng Lạc Nhu lại không như vậy, cô ta không quan tâm đến binh lính của mình mà tha hồ giải phóng sức mạnh của mình tùy thích. Dù sao nếu những binh lính của cô ta vô tình bị thương và bị giết thì cô ta có thể biến bọn chúng thành vong linh mà tiếp tục chiến đấu. Trận chiến kéo dài chưa được nửa tiếng thì quân đội của chúng tôi rõ ràng đã suy yếu. Dưới sự chỉ huy của Diệp Hàn bắt đầu rút lui vê phía cổng thành. Lãnh Mạch và Dạ Minh hoàn toàn không thể đánh bại Lạc Nhu, bọn họ chỉ là vì phối hợp ăn ý với nhau nên mới có thể tạm thời kiềm chế được Lạc Nhu. Hai người vừa đánh vừa không ngừng rút lui. Quân lính lùi đến bên ngoài cổng thành Lôi Thành thì cổng thành đột nhiên mở ra, đội quân do Si Mị chỉ huy gào thét lao ra. Trong số những người lính do Si Mị mang theo có năng lực khác nhau, để cứu viện đám người liền xông về phía hàng dân đầu của đội quân Minh Vương cứu: lấy những người lính đang chống lại quân địch. “Mau vào đi!” Si Mị hét lên trên chiến trường. Chúng tôi hoàn toàn không thể đánh bại Lạc Nhu vì vậy hiện tại chỉ có thể bảo vệ Lôi Thành mà thôi.” “Cô gái, nơi này hiện tại sẽ rất nguy hiểm, cô nên đi xuống thôi” Hàn Vũ quay đầu lại nói với tôi. Làm sao tôi có thể bỏ đi khi tâm trạng lo lăng tột độ thế này, tôi lắc đầu từ chối: “Bây giờ chiến tranh đang khủng hoảng, để tôi về tẩm điện tôi lại càng không đợi được, mặc dù tôi không thể di chuyển hoặc tham gia trận chiến, nhưng ít nhất tôi có thể bảo vệ chính mình, Hàn Vũ anh yên tâm đi.” Trong khi nói chuyện thì quân đội của Minh Vương đã tấn công đến dưới thành rồi Quân của Si Mị đã bảo vệ được hầu hết binh lính của họ và rút vào trong thành, nhưng họ cũng bị tổn thất nặng nề, Si Mị bị bốn đại soái của Lạc Nhu bao vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]