Chương trước
Chương sau
Trước khi Quỷ thân quấn thân, tôi liền liên tiếp sử dụng hai lần đại tuyệt chiêu của Quỷ thần, Quỷ Ảnh Tuyệt Trảm, tuyệt chiêu này vô cùng mạnh, nhưng cũng rất hao tổn tinh thần lực, sau đó để cho Quỷ thần quấn thân mặc dù thân thể của bản thân tăng thêm không ít năng lượng, nhưng dung lượng của cơ thể chỉ có bằng đó, vượt qua cường độ của dung lượng đó thì cơ thể cô cũng không trụ được.
Khi liều mạng với Lạc Nhu chiêu cuối cùng, đã trực tiếp vượt qua dung lượng cơ thể, dùng lực lượng vượt định mức phát động một công kích lớn một lân nữa.
Tôi thấy gan với thận rách rồi, nhưng hiện tại cơ thể không thuộc về tôi, tôi không hề thấy đau.
Lạc Nhu vân mạnh hơn một chút, sau khi va chạm, cơ thể của tôi đập xuống đất, Lạc Nhu cũng không bay trên không trung nữa mà đáp xuống mặt đất đối diện với tôi.
“Cơ thể của người phụ nữ kia chắc chắn có vấn đề, pháp lực và tà khí cường đại như thế là không thể nào có thể chịu đựng được, mạnh hơn nữa cũng không thể” Nôn ra máu rồi mà Quỷ thần vẫn đang phân tích Lạc Nhu.
Tôi trợn tròn mắt: “Trước tiên hãy bảo vệ bản thân đi rôi nói”
“Tôi không sao, dù sao thì tôi vốn dĩ không có thân thể, cơ thể này của ngươi nếu bị hủy thì tôi sẽ về lại sách cổ tiên tri, không có ảnh hưởng gì” Quỷ thần bộ dạng uể oải trả lời.
Tôi thật sự muốn đập chết ngài ta!
Lạc Nhu chầm chậm đi đến chỗ chúng tôi: “Quỷ thần, tôi không biết ngài làm cách nào để xuất hiện, ngăn cản kế hoạch của tôi, từ nay về sau tôi sẽ không để cho ngài xuất hiện nữa, còn có người phụ nữ này, bây giờ sẽ tiên các người đi Tây thiên!”
Cơ thể của tôi đã mất đi khả năng chiến đấu, nếu như cố chiến đấu thì sẽ hồn bay phách tán trước khi Lạc Nhu ra tay.
“Được rồi, trò chơi kết thúc, nói lời tạm biệt với thế giới này đi” Quỷ thân nói với tôi, ngữ khí vô cùng thơ ơ.
Tôi thở dài: “Quỷ thần ngài thật là không có lương †âm, tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã cùng nhau chiến đấu hai lân, không có ‘có phúc cùng hưởng” thì cũng có “có họa cùng chia, không coi tôi là bạn.”
“Bạn bè càng nhiều, xiêng xích càng nhiều, cuối cùng sẽ hoàn toàn trói chặt ccoo lại, mất đi tự do” Quỷ thần tự dưng trầm mặc nói, ngữ khí còn có mấy tia bi thương.
Ngài chắc cũng có bạn bè, nhìn bộ dáng của ngàichäc là bị bạn bè phản bội rồi nên mới thương tâm như vậy, mới nói ra những lời như vậy.
Nghìn năm trước rốt cuộc xảy ra sự việc gì, rốt cuộc là cái gì mới khiến cho một người vừa anh tuấn vừa trọng tình trọng nghĩa trọng lời thê như Quỷ thân phát cuồng nhập mạ, trở thành ác ma hủy thiên diệt địa, bị hậu thế người người chửi mảng?
Lạc Nhu đã đứng trước mặt tôi, giơ tay lên: “Không phải cô rất yêu người đàn ông kia sao? Tôi bây giờ sẽ giết cô, để cô xem người đàn ông đó rốt cuộc có cứu cô không?! Anh ta nói rất hay, mồm lúc nào cũng nói cô là toàn thế giới của anh ta, nhưng đến cuối cùng thì sao? Anh ta dân theo quân đội của anh ta lui vào trong vòng bảo vệ, có quan tâm đến sông chết của cô không?”
Tôi từ trong tâm qua mắt của mình nhìn Lạc Nhu, cười lạnh: “Quỷ thân đại nhận, giúp tôi nói với cô ta, bảo cô ta đi chết cho Quỷ thần trợn mắt, lười quan tâm tôi.
Lạc Nhu lại nói: “Còn có những người mà cô cho rằng là người thân, bạn bè, cô liều mạng bảo vệ bọn họ, liều chết liều sống không màng đến tính mạng cứu bạn bè, bây giờ thì sao? Mấy người đó có xuất hiện cứu cô không? Rất tuyệt vọng phải không? Ha ha hạ, tôi nói cho cô biết, trên đời này thứ mỏng manh nhất chính là tình cảm giữa người và người! Người ở Minh giới cũng vậy, người ở thế giới các ngươi cũng thế, người chính là ích kỷ, mồm nói là thế, nhưng thực chất thì ai cũng chỉ nghĩ cho bản thân, ai cũng chỉ nghĩ cách để bản thân sống tiếp, chỉ cần có thể sống tiếp thì ai còn quan tâm người khác sống hay chết cơ chứ? Ha ha ha!”
“Đồ đàn bà điên.” Quỷ thân nói.
Lạc Nhu cười đủ rồi liền hồi phục lại biểu cảm hận thù: “Trước khi chết có phải rất hối hận hay không, tự bản thân không thành thật làm người, cứ phải đi kết giao những thứ gọi là bạn bè? Nhưng mà muộn rồi, nếu như cô có kiếp sau thì nhớ rõ một điều, người thì sống vì bản thân là đủ rồi, cái gì mà bạn bè, người thân, người yêu, chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi”
“Tam quan có vấn đề, đầu óc có vấn đề” Tôi nói.
“Tam quan có vấn đề, đầu óc có vấn đề.” Quỷ thần lập lại những lời tôi nói, nói lại với Lạc Nhu.
Lạc Nhu tức giận nhăn lông mày, giơ tay lên: “Không biết tốt xấu! Đi chết đi!”
Tôi không nhằm mắt, Quỷ thân cũng không nhắm mắt tôi lại.
Ánh mắt cuối cùng tôi nhìn lên trên trời.
Ánh mắt cuối cùng có thể nhìn thấy bầu trời cũng tốt, mặc dù không phải bầu trời của quê hương.
Chỉ là trong chớp mắt, đồng tử của tôi co rút lại.
Bởi vì tôi không chết, Lạc Nhu bị một lực lượng bức lùi vê phía sau.
Trước tôi là Lãnh Mặc áo sơ mi trăng với Băng Xích, Dạ Minh áo đỏ với Bạch Băng.
“Cô nhóc không sao chứ?” Tống Tử Thanh mặc áo bào màu xanh quỳ xuống bên trái tôi.
“Đồ ngốc cô là con lợn.” Si Mị quỳ một gối bên phải tôi.
“Mọi người lên, em dùng hỗ trợ thức thần để tăng thêm năng lực cho mọi người!” Tôi quay đầu, đăng sau đã thấy Tống Thiên Ngân đã ngồi khoang chân chuẩn bị triệu hoán thức thần.
Không chỉ là Tống Thiên Ngân, đại soái Dương Tàn Nguyệt, Dục Tiêu Thành, Diệp Hàn, Mộ Dung Kiệt, hơn mười đại soái còn sống, cộng thêm Đường Khinh, Đường Dịch, binh sĩ của quân đoàn Huyết Đồng đều đứng ở đẳng sau tôi.
“Mấy người..” Tôi lập tức cảm thấy nghẹn ngào, mũi chua xót.
Ngay cả Quỷ thân cũng hơi kinh ngạc: “Những người này… vậy mà cũng trọng tình trọng nghĩa.”
Lạc Nhu càng không ngờ được những người đã vào được vòng bảo hộ sẽ tình nguyện mạo hiểm tính mạng mà chạy ra đây, không hề lên tiếng.
Tôi thật sự là không ngờ tới, bọn họ vậy mà sẽ đến!
Bọn họ vì sao phải đến? Rõ ràng là tôi muốn cứu bọn họ a, rõ ràng là vì bảo vệ bọn họ mới đến đối đầu với Lạc Nhu.
“Em chết rồi thì chiến tranh của bọn anh không còn ý nghĩa gì nữa” Lãnh Mạch giống như lại nhìn thấu được ý nghĩ của tôi, không quay đầu nói: “Đừng quên, em là người giao ước của anh, phải chiến thắng Lạc Nhu, anh nhất định phải độ qua được thiên lôi kiếp, mà em, nhất định phải sống, cùng anh sống tiếp.”
Cùng nhau sống tiếp…
Đúng rồi, chúng ta phải cùng nhau sống tiếp, làm sao có thể dê dàng từ bỏ?
“Quỷ thần, chiến đấu đi” Tôi nói với Quỷ thần.
Quỷ thần lúc đầu là cười nhỏ, sau đó dân dần cười †o hơn: “Không ngờ rằng nghìn năm sau, tôi vân có thể nhìn thấy một màn thú vị như vậy, thú vị! Nhưng mà tôi thích, vì mấy đứa bạn của cô làm ra hành vi không có não như này nên tôi sẽ giúp các người lần cuối”
Nói xong, Quỷ thần cầm kiếm lên, từ từ đứng dậy.
Lãnh Mạch và Dạ Minh đồng thời quay đầu lại.
Quỷ Thần mở miệng nói: “Kĩ năng này rất tổn hại đến cơ thể của loài người, sử dụng kĩ năng này có thể lập tức đưa chúng ta vào trong vòng bảo vệ, chỉ có điều trong vòng ba ngày thì nhân loại này sẽ không đứng lên được, trong vòng mười ngày thì cơ thể sẽ không có bất kỳ lực lượng nào, giống như một phế nhân, lần này tôi cứu các người, nếu như lân sau gặp lại thì tôi muốn nhân loại này vân giống bình yên vô sự”
“Đương nhiên” Tất cả mọi người trả lời cùng lúc.
“Quỷ thần… mọi người…” Tôi từng cho răng bản thân là người bất hạnh nhất trên đời, tôi bây giờ không biết phúc phần của bản thân tích đức mấy kiếp mới gặp được những người này.
“Dựa gần vào tôi” Quỷ thần nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.